"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

December 27, 2011

Rainy Paris

After living in a very dry climate for almost 4 years, i'm so getting used to dry weather, so whenever i see the rain, i feel like a child.
Rainy Paris was rather sad, than the pouring rain in Phoenix that I got 2 weeks ago. It rained just like Hanoi when it's almost Tet. It made me missing home
We spent the rainny day in musée du Louvre, admire the arts, the sculptures, the paintings, I was amazed.
We tried to look for a lithophone that mommy saw almost 20 years ago, but we couldnt find it, our guesses was they returned back to Vietnam.
We also looked for the painting of Mona Lisa.
I would want to have more time in the Louvre to study and learn on the details of each and every pieces in the Louvre, but I would have to spend the whole week in there rather than just 1 day.
BTW, I couldn't get in with a reduce fare (age of 24 or less) in here like I did when I get in Eiffel Tower where I still could lie about being 23. Life is still good.




December 25, 2011

Miên man ở Paris

Ngày xưa mỗi lần Kiên tâm sự về cái cảm giác cô đơn mỗi khi chuyển tàu ở Paris đứng trên nhg thang máy cuốn nhìn đôi lứa bên nhau tay trong tay, mình ko thể hình dung ra nổi mặc dù mình đi cũng khá nhiều nơi. Dừng chân ở khá nhiều thang cuốn.
Bh khi ở vị trí của Kiên ngày nào mình đã hiểu ra nhiều điều, hiểu cái cảm giác của Kiên đã trải qua. Cs nhiều khi cũng trớ trêu.
Paris đẹp nhưng ko phải là tp của mình, nằm giữa sự đông đúc mình bỗng thấy mình hơi lạc một nhịp. Nếu đến Paris một vài năm trc, khi ty và tuổi trẻ còn rừng rực lửa cháy trong lồng ngực có lẽ mình sẽ yêu tp này đến chết, còn bh khi trái tim mình đã bình yên khi nghĩ về Hà Nội, thì mọi tp khác mình đặt chân qua sẽ chỉ là nơi dừng chân ngắn.
Paris mưa buồn, vừa gặp bạn đây trên đất Pháp đã phải chia tay, lần chia tay này ko bit bh mới là lần gặp tiếp theo. Bùi ngùi bịn rịn mỗi lần gặp mặt và chia tay. Bạn trưởng thành và thay đổi nhiều so với nhiều năm trc, ko còn là chàng trai ngố tàu, hay đỏ mặt gãi đầu gãi tai mỗi khi bị mình trêu nữa, bạn có lẽ bh đã thành HOTBOY mất rồi. Chia tay bạn có chút buồn có chút miên man trong lòng, cs đẩy mỗi số phận con ng đi quá xa, mới hqua đây còn ngồi chung một lớp, hnay đã ở 2 nước khác nhau. Nhắm mắt 9 năm đã trôi qua. Thời gian chẳng chờ đợi một ai hết cả.

December 22, 2011

Paris - My dream city

 I've never thought I would make it to Paris this year, the trip hadnt even been come true by Thanksgiving, when I didn't have my visa yet.
Getting an visa Schengen from Phoenix such a pain in the a$$, when I have to fly to LA in the middle of November just to drop off my visa application, then fly back within a day (during my busiest semester, time off is not appreciated at all from me). However, I planned everything correctly and the process to drop off my visa application was quick so I have time to have lunch with my friend before flying back to Phoenix the same day.
I came back to Phoenix after thanksgiving find out that I have my visa already, then the trip kinda fall together. (the hardest part was fighting all the temptations so I stayed sane for the last couple weeks of semester.
Then I was in Paris.
Paris is always as beautiful as I imagine with all the culture, the history, the architecture...
 We took metro number 9 to get to Trocadero station where we visited Eiffel tower ~ my first stop after I landed in Charles de Gaulle airport. 
Paris hasnt lived up to my imagination yet untill all the lights on Eiffel tower were illuminated, then it just looks like a fairy tale, a dream. 
Now I understood why Eiffel tower is the French's pride, symbol... 
I fell in love with Paris from that moment on.
Later on that evening, we took the metro 6 to visit my high-school friend, for his birthday party. It was good to have a friend a cross the world.
I think it's enough for my first day in paris. Now I need to sleep preparing for another day of Paris fun. ^^

December 18, 2011

Good time, good food, good vacation

So i finished this crazy semester TA for both graduate level courses for Thermo and quantum.
It was crazy with 40 students in Thermo class and about 16 students in Quantum class. I was constantly thinking of grading in the back of my mind, I usually didnt go home before 9pm. I was exhausted toward the end of the semester. I finished my TA responsibilities an hour before I left the office to go home to pack. Finish packing only 10 mins before I left to go to the airport.
I took the last flight out of Phoenix at 12:30 am on last Friday night. Spend entire Saturday night sleeping, and mostly of today sleeping as well. Boyz, it does feel good to be home, eating good food, doing nothing but sleep, time sure does flies slower when I took a time to take care of myself, when I took time to sleep. 
Now I'm fully charged to go on my next journey (i did promise another trip after Australia, didn't I). I earned myself a good vacation this year with my family to go to the place that has been in my dream when I was twelve, the place that I ALMOST went for 4-5 times but never actually made it.
I"m going to PARIS tomorrow.

December 14, 2011

Tháng 12

Có ai đó đã nói “Học được cách yêu chính mình là tình yêu lớn nhất.” Tháng mười hai gõ cửa. Em vẫn chưa thể thôi ngừng khóc, ngừng nhớ anh, ngừng lo lắng cho anh. Nhưng trong lòng mình, em biết rõ em đã không còn muốn tiếp tục yêu anh nữa. Tình yêu này có thể sẽ không chết hẳn, sẽ mất một năm năm năm hay mười năm để khiến em ngừng day dứt nhưng hơn bao giờ hết em đã thôi không còn muốn yêu anh nữa. Em đã không còn muốn yêu anh nữa. ~ Trích "người lớn cô đơn" Phan Ý Yên
Anh này với mình có lẽ là anh iu lab!

Người lớn cô đơn...

December 6, 2011

How

"Nếu những đắm say vội vã
Ta đã trao nhau để rồi lãng quên
Nhưng năm tháng trôi
Ðể lòng mang bao vết thương khắc sâu"
Cô bé của chị ah, I dont know how to safe you from a broken heart.
No matter what you/he is trying to justify for whatever is going on. It's still wrong...
Cô bé của chị ơi, as you become old and cranky like I'm now, and been through this and that.
You will learn that the hardest thing you will overcome is recovery from a broken heart.

November 20, 2011

Pain

After the last break up, i hide my pain away, thinking that i will never have to look at that again!
What did i know back then, all i wanted to do was a simple way to get over that certain somebody.
He left the biggest scar in my heart, and from that i was never be able to open up yet again...
Lately, i get to know my friend's story a little better and he reminds me of the scar in my heart, of the pain that i have tried so many times to forget, and most of all reminding me of that certain someone that I've tried to erase out of my life.
Was i wrong to fall in love? Was i wrong to give up and not fighting? Was i wrong to choose follow my gut feelings but not him?
I didn't think i was!
But here am i, sitting on the floor, listening  my friend's story about his long distance relationship, plus another girl right close by, listen to his mess, give him advice on how to handle his mess, tell him to be less selfish and think more of all the girls he is involved with, of how he is hurting all of them, I also tell him to his face that he is so afraid of being lonely, so he always wants somebody to be near by. (Somehow, That boy reminds me so much of that certain somebody)....At the same time in the back of my mind I was like, "boys like you r the reason i am incapable of love anyone anymore"!!!
After talking with him, i realize that even the wound healed, the scar faded, but the things that certain somebody said, the act that he has done, the way things ended are already engraved in me and these pain might never go away! All I wanted was some simple ways to get over these.
That boy reminds me so much of that certain somebody, and the pain i thought is already deeply hidden is once get to reveal yet another time.

November 10, 2011

Hệ quả của nhg năm tháng bị eating disorder, của việc running, của việc đứng lab liên tục 12 tiếng/ngày... Là việc chưa già mà đã đau đầu gối, và đau xương...
I really need to learn how to take care of myself... :-(

- Posted using BlogPress from my iPhone

November 7, 2011

...

Đất trời Phoenix ko lạnh vậy mà nhớ mãi một vòng tay ôm xiết...
Cô đơn lâu quá cũng thành quen...đôi khi chỉ sợ chai lì với mọi cung bậc xúc cảm...
Đất trời Phoenix ko lạnh, mà sao lòng thì như gió lùa căn nhà trống...


- Posted using BlogPress from my iPhone

October 10, 2011

Checking-in or checking-out


For the last 2-3 weeks i worked more than 80 hours/week. Who would have thought put in extra 20 hours would be that hard... I discovered 2-3 molecules that haven't seen in my lab before (irrelevant with my thesis though), saved 3000$ for my advisor. On top of that, i tried to maintain my exercise schedule with running 4 days/week, yoga/Pilates/4days/week, and grading took all of my free time away.
Every hour i checked in w work is an hour i checked out in life! I'm tired of living this life! Keep whispering to myself that i only have to do these until technical review exam, but 6-7 months seem so far away at this given moment!!!
There r little voices inside my head keep telling me to give up, to extend the exam 'till next dec, and extend the graduation date, so i can have some more breaths in life! But the more little voice speaks out, The more i want to fight it so bad to keep moving forward with the plan, with my life! I cant keep a balance life anymore. Instead of choosing cut back on work, I choose to to cut back on exercises, on cross-stitch, on cooking, baking, and put more time on work, this is soo unhealthy, and so NOT ME.
I sleep less, get grumpy when i don't have enough sleep, but even when i get enough sleep it took me forever to fall to sleep 'cause i worry abt the unexpected!
I wished there could be easier way to live a life. It doesn't have to be this hard, and i don't have to push myself this hard. But this moment all I CAN DO is just wish. I still have to move forward with the plans, and fighting all the voices inside me.
Sometimes, life is just TOO much to take on...


- Posted using BlogPress from my iPhone

September 28, 2011

Trái tim vẫn đập êm đềm


July
What a strange day....
1. Thời tiết nồng ẩm đến khó chịu, cộng với cái nóng...
2. Over and over...
3. Ngày ở thành phố này nắng không gió... Tôi mơ về những chuyến đi - và những giấc mơ không thành.

Sept:
wake me up when sept ends
I miss you darling
1.Bạn bảo bạn thương lắm con bé- là mình.. Bạn bảo với bạn cái gì cũng đến tự nhiên, đón nhận một cách bình yên nhất, còn con bé lại khác. Mình bảo mình va chạm nhiều nên thành xước xác, lăn xả vào cuộc đời mà sống.
2.Bạn bảo bạn không nghĩ mình lại lựa chọn như thế (ngày mình thông báo quyết định của mình). Bạn bảo cuộc sống xước xác làm mình thay đổi nhiều quá. Mình bảo, dẫu gì mình cũng chỉ là con gái, mình mạnh mẽ đủ để chống lại cả cuộc đời đè lên vai nhưng lại ko chống lại đc chính mình khi mình gục ngã.
3.Bạn bảo bạn ko dám bảo mình về dẫu thương lắm con bé ở xa một mình, vì con đường mình đi nó rộng, thênh thang và nhiều cơ hội quá, mà bạn có bảo con bé về thì bạn ác với con bé quá. Bạn cũng bảo cuộc sống nhiều sự lưa chọn, hãy chọn điều gì làm mình thấy bình yên nhất. Mình bảo, đôi khi cũng phải cảm ơn cuộc đời, vì cuộc đời đã để cho mình tự lựa chọn con đg đi, tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.
4.Mình yêu bạn lắm. Bạn với mình biết nhau 20 năm nay. Bạn với mình yêu nhau ko bằng việc hét lên tao yêu mày, nhưng bằng ở chỗ lắng nghe với tình yêu và sự động viên. Lâu lắm mới ngồi tâm sự thật với bạn ntn. Bạn vẫn thật hiểu mình, đẫu dù cuộc sống có trăm ngàn thay đổi.


Aug: Ngày hôm qua
đôi khi cũng nghĩ, biết đâu cuộc đời của 1 người sẽ thay đổi bởi quyết định của mình, biết đâu ng ta sẽ ko sống một cs như bh. Và mình sẽ đỡ cảm thấy guilty và thất vọng hơn về ng đó. Nhg con ng dc sinh ra và lớn lên trong những values riêng, và mọi quyết định đều dựa trên values đó. Mình - có quan trọng đến mấy - cũng chỉ là một hạt cát nhỏ đóng một vai trò nhỏ trong cuộc đời của ng khác. Mình cũng ko nên dằn vặt bản thân như thế...

Và trái tim sẽ vẫn đập êm đềm.

- Posted using BlogPress from my iPhone

September 22, 2011

"Một mình"

Hôm qua nằm nghe "một mình" mà thấy cô đơn khủng khiếp, cũng lâu lắm rồi ko nằm đối diện chính mình như thế. Thấy con đg mình lựa chọn sao mà xa đích đến nhường thế. Thấy bước những bước một mình vất vả và gian chuân, thấy con tim mỏi mệt.
Đôi khi nằm hoang mang về tương lai, thấy mỗi sự lựa chọn, mỗi sự quyết định là một sự trả giá. Đúng hay ko đúng vẫn phải ngẩng cao đầu mà bước tiếp đến cuối con đường dẫu là có vất vả.
Đợt này tiết trời ngai ngải mát, ko còn cảm giác căng mình ra vì nóng nữa, đi đường thôi ko bước vội để vào chỗ có bóng râm nữa, bước đi chậm lại nhịp hơn, để nhìn chung quanh và ngẫm: "người ta nắm tay nhau đi về nhiều ngã, chỉ mình em chả biết đi đâu"... Lâu lắm rồi chưa nắm tay ai, chưa có ai vỗ vào vai và nói, mọi chuyện sẽ qua, mái tóc ngắn dài ra đến vài lần chỉ có mình mình vuốt. Mình không sợ cô đơn, ko sợ đối mặt với cuộc sống một mình, nhưng thi thoảng chỉ thèm được nắm tay ai đấy. Bạn hỏi, không yêu ai nữa thì nhớ nhất cái gì, mình nói: sau những nhọc nhằn thì nỗi buồn nào cũng sẽ qua đi, đến những thời điểm như bh thì sợ đổ vỡ đến mức chai đá, bh chả nhớ điều gì, chả cảm nhận điều gì nữa, chỉ trừ cái cảm giác bất an ở sau lưng thì KHÔNG-LÀM-GÌ để có thể xóa đi nổi. :-)
Sự chậm rãi luôn làm mình cảm thấy lạc bước vô cùng. Vậy nên là mình luôn bước thật nhanh để suy nghĩ không bắt kịp với cuộc sống nữa, và cứ thế mà cuộc sống trôi qua, không phải nghĩ nhiều, cứ thế mà sống tiếp.
Tình cờ nghe lại được "Pianoscapes-The sound of silence" một thời đầy nước mắt ~ đúng là những bản tình ca thì ko bao h cũ. 
Gần đây có nhiều chuyện trong công việc ngoài tầm tay và bất lực vô cùng...  



- Posted using BlogPress from my iPhone

September 20, 2011

Song tử

Có rất nhiều bằng hữu.” Nhìn thì có vẻ là có rất nhiều bằng hữu nhưng tri kỉ thì có được mấy người?” Câu này khắc họa sâu sắc về hình ảnh song tử. Song tử rất có khả năng diễn thuyết, có thể cùng người khác nói chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện rất tâm đầu ý hợp và rất nghiêm túc khi cùng thảo luận một vấn đề nào đó. Song tử có thể cùng bạn nói về mọi thứ, rất chú tâm, câu chuyện của hắn và bạn trông có vẻ chẳng hề liên quan gì đến bản thân. Hắn có thể tùy thích nói với bạn, thế nhưng những gì có liên quan đến bản thân thì cũng xem như lướt qua mà thôi. Ví dụ ngày hôm ngay vừa gặp một ngôi sao cũng mặc, lớp bên cạnh có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp. Về bản thân hắn gần như chẳng nói gì, xem như là đã nói, hoặc nói rất ít về bản thân, chẳng liên quan gì đến đau khổ cả. Nên bạn rất muốn hiểu thêm về song tử, hắn thì lại rất nhanh chuyển trọng tâm đề tài đi.
Đối với sự tự tin của song tử mà nói , hắn luôn có cảm giác không an toàn. Đây là điểm mâu thuẫn đặc biệt của song tử. Hắn luôn thích làm cho bản thân trở nên bí ẩn, khó đoán, không thích tiết lộ về mình. Đối với song tử mà nói, nếu để cho người đối diện không quen biết biết về bản thân mình chẳng khác nào để cho người khác bắt được nhược điểm của mình. Như vậy chắc chắn mất đi ưu thế. Khi song tử cảm thấy cô độc bi thương thì chỉ biết một mình trốn trong phòng khóc, một mình phiền muộn.
Song tử cũng rất sợ bị tổn thương, tốn rất nhiều thời gian để bản thân chấp nhận tất cả, và không muốn người khác nắm được yếu điểm của mình. Cho nên lâu ngày trở thành thói quen. Song tử cơ bản cũng là loại người đau khổ. Dáng vẻ bên ngoài thì luôn có vẻ đầy sức sống, mãnh liệt, vui vẻ. thế nhưng có một khoảng thời gian hắn rất là đau thương. Song tử chung quy là luôn bị đau khổ khó ngờ vây quanh. Nhưng hắn sẽ không để cho người khác biết , hắn sợ bị tổn thương, cũng sợ bị người khác ruồng bỏ, chỉ có thể gắng gượng chấp nhận tất cả. Bởi thế song tử suy nghĩ rất nhiều, tinh thần yếu đuối, tính cách dễ đổi, bởi vì thừa nhận là quá lắm rồi.
Nói thế nên trẻ em song tử thường hiểu chuyện sớm. Song tử khi quan tâm cái gì rồi là quan tâm cực kì, thể nhưng vẻ bên ngoài thì như có vẻ chẳng quan tâm gì. Song tử không phải là có ý che giấu bản thân, người xưa nói , đó là một loại thói quen thế nhưng người ngoài thì xem hắn lại là người dối trá.
Song tử bị xem là rất đào hoa, là một chòm sao rất lạnh lùng vô tình. Nhưng thực sự trong lòng song tử thì cái gì đã qua thì không muốn nhắc tới, giải thích thì nhiều vô kể, mệt mỏi, và cũng không kiên nhẫn đến thế. Thế nhưng nói đến song tử thì không thể ko nhắc đến tình cảm, song tử cả đời bị tình cảm chi phối, một đời vướng bận tình cảm. Cũng nhiều người nói song tử không phải đào hoa, chẳng qua là thương người, cho nên mới có nhân duyên như thế. Không nhớ rỏ là ở đâu đã có câu nói rằng: đau khổ nhất của song tử là 2 người có chung tư tưởng nhưng chỉ có 1 cơ thể, song tử yêu lợi ích của con người, và có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi cho con người. Khi song tử chỉ còn lại một mình, tình yêu cũng chỉ còn cho có mà thôi.
Ta nghĩ đi nghĩ lại về câu nói đúc kết song tử đúng là đào hoa, đa tình đến cùng cực hay si mê đến đáng sợ. Người si mê thì chắc chắn u mê.
Về phần lạnh lùng vô tình thì cũng không biết nên nói từ đâu. Kỳ thực song tử là chòm sao rất bình thản, nếu có thể tránh nảy sinh mâu thuẩn thì song tử cũng cố gắng mà tránh. Song tử cũng rất ít cãi nhau với người khác, song tử rất ghét tranh cãi, nếu như chỉ vì một chút tranh chấp vụn vặt trong cuộc sống mà gây nhau, song tử chỉ gây ồn ào ngay phút đó rồi đem chuyện đó quên ngay.
Muốn song tử thật sử trở mặt với ngươi, trừ khi ngươi có hành động hoặc lời nói khiến cho song tử không tài nào chịu đựng được, lúc này song tử sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khinh bỉ, sau đó ngoảnh mặt quay đi không thèm nhìn lại, thậm chí không cho bạn thấy vẻ ngoài của hắn lúc bỏ đi. Lúc này cả đời ngươi cũng đừng mong hòa thuận lại với hắn, cho dù song tử có tỏ vẻ xem ngươi là bạn lại đi nữa, nhưng thực ra hắn đã khinh bỉ ngươi đến cùng cực, chẳng qua là cái được gọi là quan hệ bạn bè mà thôi. Đối với bộ phận lớn song tử, quan hệ yêu đương là chuyện rất phi thường , sở dĩ được lưu lại với mỹ danh đào hoa, là bởi vì có rất ít người có thể khiến cho bản tính trẻ con hồn nhiên của song tử cảm động thật sự, không phải song tử có ý chí sắt đá, mà là trời sinh bản tính song tử bên trong luôn có một chút phiền muộn, một chút không tự tin hiện diện ẩn khuất, chẳng qua là song tử che dấu rất kỉ, thế nhưng cũng sẽ có lúc song tử lay động thực sự, nếu được vậy thì xin chúc mừng ngươi, song tử rất ngây thơ, ngay thẳng cộng thêm sự diễn đạt phong phú nhất định sẽ khiến cho ngươi rất sung sướng.
Mỗi song tử đều có một tâm sự giấu trong lòng, đa số đều không dám nhớ lại chuyện cũ. Song tử là một chòm sao thích chìm đắm trong hoài niệm về tình bạn cũ, thường là tình cảm trắc trở, vì tình cảm mà bị tổn thương, nên nói yếu đuối cũng đúng, nói kiên cường đúng. Song tử rất nhanh vực dậy mà đứng lên, có xảy ra chuyện gì cũng không sao. Nhưng chỉ là song tử giả vờ trước mọi người thôi, khi đêm khuya vắng lặng, nội tâm song tử giằng xé, đau từ ngoài thân thể thấm vào máu thịt. Hắn có thể ngồi trong đêm mà gặm nhắm từng giọt hồi ức, ngồi trong đêm chìm đắm trong nỗi thống khổ bên trong tâm hồn, ngồi đờ ra một chỗ, thế nhưng khi trời sáng, để đi ra ngoài gặp mọi người, hắn lập tức thoát ra khỏi đau khổ ngay, mọi người sẽ thấy một song tử có tinh thần thần thái hồng hào minh mẫn. Đây chính là song tử, chính là vì hai mặt tính cách hiện diện trong song tử, một người trên đời luôn vui vẻ vô tư trước mặt mọi người, nhưng khi đêm về một mình thì lại trở về song tử ưu thương.
Tình yêu của song tử là vĩnh viễn, có thể nổ lực tất cả, có người nói bọn họ đa tình, khi đó bọn họ không có tình yêu chân chính. Khi song tử yêu ai đó được một thời gian thì sẽ đau khổ bởi vì họ quá nhạy cảm. Nếu như song tử yêu một người không yêu mình, không tin mình thì sẽ vĩnh viễn không yêu ai nữa, một khi đã yêu ai đó rồi, song tử không có khả năng yêu ai khác nữa. Kỳ thực có rất nhiều người không hiểu song tử, có rất nhiều song tử không hiểu chính bản thân mình, song tử lại phải ngụy trang, giả vờ, dối lừa, nhưng song tử rất tinh tế, đối với tình cảm cực kì nhạy cảm, yêu và đau khổ chính là song tử, chẳng ai có thể lý giải được.

Nguồn:  http://quan4.net/phan-tich-hoang-dao-cung-song-tu.html
Mình thích bài này... Chuẩn không cần chỉnh!!!

September 18, 2011

Và cũng đã đủ lớn để .... mong mình bé lại!

Trong đời, ai cũng có đôi lần mong cho thời gian quay trở lại. Mà chẳng phải là sự tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở, nhiều khi chỉ là niềm thương nhớ chính mình khi ấy, tại thời điểm ấy, khi nụ cười còn vô tư lắm, và ánh nhìn thì vẫn thanh thản veo trong. Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thủa ấu thơ sao tràn đầy sắc màu rực rỡ thế. Cánh đồng xanh mê mải. Trời mây trắng dịu êm. Chuồn chuồn ớt thắm đỏ. Màu mực trong vở tím ngắt. Mèo vàng sưởi nắng lim dim. Trận mưa rào trên mái tôn xám. Da đen nhẻm chạy dưới trưa hè. Cả một thế giới rạng rỡ, tuyệt vời và trong vắt. Để rồi khi lớn lên, cái thế giới ấy chỉ còn là một miền hoài niệm, mà dù người ta có gắng đi tìm, có ngắm nhìn qua một góc kính nào thì cũng không thể nào tái hiện lại được. Không một sắc trắng nào vi vút như gió lùa qua khe cửa ngày đông, không một sắc tím nào bềnh bồng như bằng lăng ngang trời mùa hạ, không một sắc hồng nào khác lạ như nụ hoa mới biết yêu thủa ban đầu. Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc bé đời sao đơn giản thế, mà lại tươi đẹp thế. Sao khi lớn lên, người ta có thể ăn bất kì món đặc sản cầu kỳ nào, mà lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ tan học. Người ta có thể mua sắm cho mình bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào, mà lại không thấy háo hức bằng lúc khoác lên mình chiếc áo ba mẹ mua cho diện Tết. Người ta có thể đi cùng người yêu trên chiếc xe hơi đắt tiền, mà lại chẳng thấy tim mình xao xuyến như lúc ngồi sau xe đạp của cậu bạn lơ đãng ngày xưa. Thế đấy, người ta có thể đạt được mọi thứ mình muốn, để rồi nhận ra rằng, khi cuộc sống quá dư giả, thì có những giá trị chỉ khi thiếu thốn ta mới có thể cảm nhận được. Khi người ta đủ lớn, thì cái tôi cũng lớn lên theo. Người ta không còn vui được nữa, bởi chính sự kiêu hãnh và định kiến của mình, của những người xung quanh. Người ta rồi giới hạn mình trong những định mức, để mọi điều là vừa đủ. Để không quá tha thiết, không quá say mê, không quá cuồng si một cái gì. Ước mơ không theo đuổi, yêu thương chẳng tỏ bày. Làm gì cũng suy tính, sẽ ra sao ngày sau. Rồi bằng lòng cho rằng vậy thì sẽ không buồn khổ. Nhưng rồi làm như thế, có chắc rằng đời đã hạnh phúc hơn không? Khi người ta đủ lớn, người ta không còn nhìn thấy những sắc màu tuyệt đối. Thay vào đó là sự điều hòa, lẫn lộn. Trong trắng có đen, trong thật có giả, trong gần có xa, trong gặp gỡ có ly biệt, trong nụ cười có âu lo, và trong tình cảm có đắn đo cân nhắc. Người ta cũng biết giữ những khoảng cách, để rồi thi thoảng bỗng thấy mình quá đỗi cô đơn. Cô đơn không phải là những khi một mình không có ai bên cạnh, mà là khi ở giữa cuộc vui thấy mình u uẩn, giữa tiếng cười rộn ràng thấy trong lòng mưa rơi, giữa yêu thương thấy dửng dưng vời vợi. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ. Khi thấy mình không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Ai cũng muốn gần nhau đấy, mà sao rồi ai cũng rất lẻ loi? Khi người ta đủ lớn, người ta bắt đầu mong bé lại. Người ta bắt đầu mong trở về là mình những xa xưa. Khi vui buồn thật lòng với những điều nho nhỏ, khi yêu ghét được vô tư tỏ bày, khi thế giới trong sáng là những ô cửa ngập nắng, những ngày xào xạc gió, những đêm học thi mê mải hay những buổi tụ tập bạn bè thật vui. Nhưng, ngày hôm qua thì đã qua rồi. Như cái cây đã lớn rồi thì không thể nào non trẻ lại, con người đã lớn thì phải học cách đứng vững vàng trong gió trong mưa. Ai cũng có thể nói với bạn rằng niềm vui và hạnh phúc luôn ở quanh ta, chỉ cần ta biết đón nhận. Nhưng không ai có thể nói với bạn rằng niềm vui đang chờ ngay ở kia, ngay chỗ rẽ đấy. Vì không ai biết chính xác lúc nào niềm vui sẽ đến, và đến từ đâu, từ ai. Thế nên bạn hãy cứ đi đi, giữ cho mình niềm yêu đời thiết tha, bằng lòng với những điều đẹp đẽ, những dấu ấn nhiều khi bé nhỏ nhưng khó phai trong đời, và đừng bận tâm về những bắt đầu hay sau cuối. Bởi xét cho cùng, đời thay đổi vì chúng ta thay đổi mà thôi. Khi người ta đủ lớn, người ta nhận ra trong cuộc sống không phải lúc nào mọi thứ cũng rõ ràng. Không phải lúc nào nhìn lên thì trời cũng xanh, mây cũng trắng. Có những lúc trời bạc một màu quên lãng và có những lúc mây mang màu ngũ sắc như cầu vồng sau mưa. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì chúng ta vẫn sống dưới vòm trời này, trong cuộc sống đầy những điều không rõ ràng này, chúng ta đã tìm thấy nhau, cùng bước đi. Và đó mới là điều quan trọng. Dù không thể bé lại thì xin cứ sống hồn nhiên như trẻ nhỏ, để thấy đời vẫn rất đẹp tươi. Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại! 
(st)

September 11, 2011

Possibilities

Since I made up my mind about what i wanna do next for the next 5-10-15 years and the rest of my life. The direction is never been more clear than now, i never feel much more relieved than now. Everything will fall into places eventually, and I can see it even better with my vision this the plan has made.
You know you made the right decision when your heart feel happy, your mind feel peace. I know ppl are going to say: WHAT, REALLY or are you sure, are you crazy, or why did you waste the last couple years of your life for... BUT not everybody shaping the same way, and not everybody choose the same path.
The thing is: it has always been that decision since I started my life in the states. Just because a lot of opportunities provided to me throughout all those years, That I know myself if I pushed myself a little bit more than now, I can do better, I can make things better, I can become more than I wish I could, Because all of that available possibilities have drifted me away from my gut feelings decision, what I always wanted to do since 1st place. But I came to realize: It's my life that I have to live... So It's no better than now to choose what I want out of it
"I'm choosing happiness over suffering, I know I am. I'm making space for the unknown future to fill up my life with yet-to-come surprises."
It will be a good plan...
It will be
I just know it
My gut feeling decision never failed me just once...

September 9, 2011

Hoa cúc xanh

Hoa cúc xanh có hay là không có'
Trong đầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa
Một dòng sông lặng chảy về xa
Thung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ

Hoa cúc xanh có hay là không có
Một ngôi trường bé nhỏ cuối ngàn xa
Mơ ước của người hay mơ ước của hoa
Mà tươi mát mà dịu dàng đến thế

Cỏ mới mọc con chim rừng thơ bé
Nước trong ngần thầm thì với ngàn lau
Trái tim ta như nắng thuở ban đầu
Chưa chút gợn một lần cay đắng

Trên thềm cũ mùa thu vàng gió nắng
Đời yên bình chưa có những chia xa
Khắp mặt đầm xanh biếc một màu hoa
Hương thơm ngát cả một vùng xứ sở

Những cô gái da mịn màng như lụa
Những chàng trai đang độ tuổi hai mươi
Người yêu người, yêu hoa cỏ đất đai
Những câu chuyện xoay quanh mùa hái quả...

Hoa cúc xanh có hay là không có
Tháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơ
Có hay không thung lũng của ngày xưa
Anh đã ở và em thường tới đó

Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏ
Những ngả đường phơ phất gió heo may
Cả một vùng vương quốc tuổi thơ ngây
Bao mơ ước mượt mà như lá cỏ…

Anh đã nghĩ chắc là hoa đã có
Mọc xanh đầy thung lũng của ta xưa.

(Xuân Quỳnh) 

Những cảm xúc trong veo... Bh chỉ ước nhìn cái gì cũng trong veo như thế...
Lắp một mảnh kính màu đen phủ trên mảnh kính hồng ngày xưa... Những khát vọng cũ đã phủ bằng lớp bụi dầy... 
Đôi khi ước mơ mình vẫn đeo cặp kính hồng, để còn đủ mơ ước, đủ sức mạnh để thực hiện những ươc mơ cháy bỏng.
Đời bh chỉ dám cháy bằng những que diêm, chợt loá, chợt tắt, mong manh trong gió.... cũng không dám cháy bùng lên như những thanh củi khô...
Có lẽ cần sơn lại mảnh kính... 
Nhưng khi tâm hồn đã phủ bụi, khi mảnh kính đã phủ đen, thì gió nào thổi bay đi hết bụi, sơn nào phủ lại màu đen....

September 5, 2011

Lăn tăn

Mấy dạo gần đây có một vài người updates liên tục trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng, về mọi phương diện, về một số chuyện (có nhiều chuyện tốt, có những chuyện cũng không tốt, có nhiều chuyện buồn và cũng có những chuyện đáng để vui), đôi khi lòng cũng muốn hỏi thăm, nhưng tự thấy mình là một người hay suy nghĩ, khó có thể bỏ qua, càng biết nhiều thì sẽ lại càng tự dằn vặt chính bản thân nên sau nhiều lần, nhiều ngày, nhiều tháng đấu tranh với bản thân mình quyết định thôi. Silent is golden.
Dẫu biết người ta đã từng làm nhiều chuyện không phải với mình, nhưng mình cũng chả phải là người nhỏ nhen đến mức không thể tha thứ, nhưng có lẽ im lặng sẽ là điều thích hợp nhất ở mọi trường hợp. Nếu hiểu đuợc những thứ mình đã trải qua để được một trạng thái bình thản như bây h, những điều mà mình tránh vấp phải một lần nữa, người ta sẽ hiểu hành động hiện tại của mình, và hiểu được rằng xuất phát từ tâm mình luôn mong cho người ta được hạnh phúc trong cuộc sống, thành công trong công việc.
Kiểu mình nhìn thấy một sự việc mà mình muốn thở dài mà nghĩ: It happens, again?. cũng muốn đưa ra những lời khuyên hữu ích.. nhung thoi. 
Sống không nên thù oán lẫn nhau, mình không thù, không ghét, không trách móc gì ai bao h, chi mong được hưởng sự bình yên như mình đáng được nhận, thế là hạnh phúc...Cũng mong những người đã từng đi qua cuộc đời mình cũng nhận được sự bình  yên như thế.
P/S: Bài viết không ám chỉ cụ thể ai, chỉ là những lăn tăn, bạn nào mà thấy mình ẩn chứa trong đấy thì cho mình xin lỗi nhé.

August 25, 2011

"Sometimes life hits you in the head with a brick. Don't lose faith."

'You've got to find what you love,' Jobs says

This is a prepared text of the Commencement address delivered by Steve Jobs, CEO of Apple Computer and of Pixar Animation Studios, on June 12, 2005.
I am honored to be with you today at your commencement from one of the finest universities in the world. I never graduated from college. Truth be told, this is the closest I've ever gotten to a college graduation. Today I want to tell you three stories from my life. That's it. No big deal. Just three stories.
The first story is about connecting the dots.
I dropped out of Reed College after the first 6 months, but then stayed around as a drop-in for another 18 months or so before I really quit. So why did I drop out?
It started before I was born. My biological mother was a young, unwed college graduate student, and she decided to put me up for adoption. She felt very strongly that I should be adopted by college graduates, so everything was all set for me to be adopted at birth by a lawyer and his wife. Except that when I popped out they decided at the last minute that they really wanted a girl. So my parents, who were on a waiting list, got a call in the middle of the night asking: "We have an unexpected baby boy; do you want him?" They said: "Of course." My biological mother later found out that my mother had never graduated from college and that my father had never graduated from high school. She refused to sign the final adoption papers. She only relented a few months later when my parents promised that I would someday go to college.
And 17 years later I did go to college. But I naively chose a college that was almost as expensive as Stanford, and all of my working-class parents' savings were being spent on my college tuition. After six months, I couldn't see the value in it. I had no idea what I wanted to do with my life and no idea how college was going to help me figure it out. And here I was spending all of the money my parents had saved their entire life. So I decided to drop out and trust that it would all work out OK. It was pretty scary at the time, but looking back it was one of the best decisions I ever made. The minute I dropped out I could stop taking the required classes that didn't interest me, and begin dropping in on the ones that looked interesting.
It wasn't all romantic. I didn't have a dorm room, so I slept on the floor in friends' rooms, I returned coke bottles for the 5¢ deposits to buy food with, and I would walk the 7 miles across town every Sunday night to get one good meal a week at the Hare Krishna temple. I loved it. And much of what I stumbled into by following my curiosity and intuition turned out to be priceless later on. Let me give you one example:
Reed College at that time offered perhaps the best calligraphy instruction in the country. Throughout the campus every poster, every label on every drawer, was beautifully hand calligraphed. Because I had dropped out and didn't have to take the normal classes, I decided to take a calligraphy class to learn how to do this. I learned about serif and san serif typefaces, about varying the amount of space between different letter combinations, about what makes great typography great. It was beautiful, historical, artistically subtle in a way that science can't capture, and I found it fascinating.
None of this had even a hope of any practical application in my life. But ten years later, when we were designing the first Macintosh computer, it all came back to me. And we designed it all into the Mac. It was the first computer with beautiful typography. If I had never dropped in on that single course in college, the Mac would have never had multiple typefaces or proportionally spaced fonts. And since Windows just copied the Mac, it's likely that no personal computer would have them. If I had never dropped out, I would have never dropped in on this calligraphy class, and personal computers might not have the wonderful typography that they do. Of course it was impossible to connect the dots looking forward when I was in college. But it was very, very clear looking backwards ten years later.
Again, you can't connect the dots looking forward; you can only connect them looking backwards. So you have to trust that the dots will somehow connect in your future. You have to trust in something — your gut, destiny, life, karma, whatever. This approach has never let me down, and it has made all the difference in my life.
My second story is about love and loss.
I was lucky — I found what I loved to do early in life. Woz and I started Apple in my parents garage when I was 20. We worked hard, and in 10 years Apple had grown from just the two of us in a garage into a $2 billion company with over 4000 employees. We had just released our finest creation — the Macintosh — a year earlier, and I had just turned 30. And then I got fired. How can you get fired from a company you started? Well, as Apple grew we hired someone who I thought was very talented to run the company with me, and for the first year or so things went well. But then our visions of the future began to diverge and eventually we had a falling out. When we did, our Board of Directors sided with him. So at 30 I was out. And very publicly out. What had been the focus of my entire adult life was gone, and it was devastating.
I really didn't know what to do for a few months. I felt that I had let the previous generation of entrepreneurs down - that I had dropped the baton as it was being passed to me. I met with David Packard and Bob Noyce and tried to apologize for screwing up so badly. I was a very public failure, and I even thought about running away from the valley. But something slowly began to dawn on me — I still loved what I did. The turn of events at Apple had not changed that one bit. I had been rejected, but I was still in love. And so I decided to start over.
I didn't see it then, but it turned out that getting fired from Apple was the best thing that could have ever happened to me. The heaviness of being successful was replaced by the lightness of being a beginner again, less sure about everything. It freed me to enter one of the most creative periods of my life.
During the next five years, I started a company named NeXT, another company named Pixar, and fell in love with an amazing woman who would become my wife. Pixar went on to create the worlds first computer animated feature film, Toy Story, and is now the most successful animation studio in the world. In a remarkable turn of events, Apple bought NeXT, I returned to Apple, and the technology we developed at NeXT is at the heart of Apple's current renaissance. And Laurene and I have a wonderful family together.
I'm pretty sure none of this would have happened if I hadn't been fired from Apple. It was awful tasting medicine, but I guess the patient needed it. Sometimes life hits you in the head with a brick. Don't lose faith. I'm convinced that the only thing that kept me going was that I loved what I did. You've got to find what you love. And that is as true for your work as it is for your lovers. Your work is going to fill a large part of your life, and the only way to be truly satisfied is to do what you believe is great work. And the only way to do great work is to love what you do. If you haven't found it yet, keep looking. Don't settle. As with all matters of the heart, you'll know when you find it. And, like any great relationship, it just gets better and better as the years roll on. So keep looking until you find it. Don't settle.
My third story is about death.
When I was 17, I read a quote that went something like: "If you live each day as if it was your last, someday you'll most certainly be right." It made an impression on me, and since then, for the past 33 years, I have looked in the mirror every morning and asked myself: "If today were the last day of my life, would I want to do what I am about to do today?" And whenever the answer has been "No" for too many days in a row, I know I need to change something.
Remembering that I'll be dead soon is the most important tool I've ever encountered to help me make the big choices in life. Because almost everything — all external expectations, all pride, all fear of embarrassment or failure - these things just fall away in the face of death, leaving only what is truly important. Remembering that you are going to die is the best way I know to avoid the trap of thinking you have something to lose. You are already naked. There is no reason not to follow your heart.
About a year ago I was diagnosed with cancer. I had a scan at 7:30 in the morning, and it clearly showed a tumor on my pancreas. I didn't even know what a pancreas was. The doctors told me this was almost certainly a type of cancer that is incurable, and that I should expect to live no longer than three to six months. My doctor advised me to go home and get my affairs in order, which is doctor's code for prepare to die. It means to try to tell your kids everything you thought you'd have the next 10 years to tell them in just a few months. It means to make sure everything is buttoned up so that it will be as easy as possible for your family. It means to say your goodbyes.
I lived with that diagnosis all day. Later that evening I had a biopsy, where they stuck an endoscope down my throat, through my stomach and into my intestines, put a needle into my pancreas and got a few cells from the tumor. I was sedated, but my wife, who was there, told me that when they viewed the cells under a microscope the doctors started crying because it turned out to be a very rare form of pancreatic cancer that is curable with surgery. I had the surgery and I'm fine now.
This was the closest I've been to facing death, and I hope it's the closest I get for a few more decades. Having lived through it, I can now say this to you with a bit more certainty than when death was a useful but purely intellectual concept:
No one wants to die. Even people who want to go to heaven don't want to die to get there. And yet death is the destination we all share. No one has ever escaped it. And that is as it should be, because Death is very likely the single best invention of Life. It is Life's change agent. It clears out the old to make way for the new. Right now the new is you, but someday not too long from now, you will gradually become the old and be cleared away. Sorry to be so dramatic, but it is quite true.
Your time is limited, so don't waste it living someone else's life. Don't be trapped by dogma — which is living with the results of other people's thinking. Don't let the noise of others' opinions drown out your own inner voice. And most important, have the courage to follow your heart and intuition. They somehow already know what you truly want to become. Everything else is secondary.
When I was young, there was an amazing publication called The Whole Earth Catalog, which was one of the bibles of my generation. It was created by a fellow named Stewart Brand not far from here in Menlo Park, and he brought it to life with his poetic touch. This was in the late 1960's, before personal computers and desktop publishing, so it was all made with typewriters, scissors, and polaroid cameras. It was sort of like Google in paperback form, 35 years before Google came along: it was idealistic, and overflowing with neat tools and great notions.
Stewart and his team put out several issues of The Whole Earth Catalog, and then when it had run its course, they put out a final issue. It was the mid-1970s, and I was your age. On the back cover of their final issue was a photograph of an early morning country road, the kind you might find yourself hitchhiking on if you were so adventurous. Beneath it were the words: "Stay Hungry. Stay Foolish." It was their farewell message as they signed off. Stay Hungry. Stay Foolish. And I have always wished that for myself. And now, as you graduate to begin anew, I wish that for you.
Stay Hungry. Stay Foolish.
Thank you all very much.

August 23, 2011

Tháng 8

"Tháng 8 mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ...."
Mẹ là ánh trăng thu.
Hôm nay là SN mẹ, cả 2 bố con đều ở xa. Hôm qua trêu mẹ bảo là, hình như chả năm nào người (bố béo) ở nhà, mẹ bảo: "thôi đừng nói nữa, tôi khóc oà lên bh".
Nhớ ngày này cách đây 8 năm, hồi đấy mình mới đi Mĩ, hồi đấy mới có cái trò gửi bài hát qua điện thoại miễn phí, mình đăng kí gửi bài "Mẹ Yêu" từ hồi mới thi đại học xong để gửi tặng sinh nhật mẹ, mình mới đi được mấy ngày, mẹ nhận bài hát qua điện thoại mà mẹ khóc. Ngày đấy mình mới đi đi cả nhà vắng như ma, bởi không có đứa huỳnh huỵch chạy cầu thang, không có đứa mà mẹ cứ thấy im im là y như rằng đang nghịch dại, không có tiếng radio ban đêm vang ra từ cái đài bên phòng mình, không có tiếng đồng hồ báo thức buổi sáng, lẫn ánh đèn đêm vào lúc 2h sáng, không có đứa buổi trưa phá quấy không cho mẹ ngủ.
Mẹ với mình thân nhau như 2 chị em, như 2 người bạn thân. Một mối quan hệ không phải ai cũng có được. Có lẽ tại bố béo hay đi vắng khi mình còn bé, đi đâu mẹ cũng thê la mình đi, rong ruổi trên con Dream III trên khắp nẻo đường góc phố.
Năm nay SN mẹ em lại không ở gần, mong mẹ sẽ mãi là ánh trăng mùa thu của em.

August 17, 2011

Tâm sự không của riêng ai

Không tên


Những con đường chật chội sẽ về đâu



August 15, 2011

So long summer

Time to focus.
I need to see a bigger picture that I don't have too much time to finish everything ( that i already started) before graduation. So i need to work hard, think less about traveling, and think more about finishing up these damn projects. Sometimes I cant help but put my mind into planing those trips though. (i seriously in need of professional helps). Why cant i just be rich enough so I don't have to work but still can afford to travel around the world, but again at the same time, it's not my personality to just enjoy the vacation without earning one.
I think now it's time to leave Australia and Vietnam behind, bring my mind back to the States. Time to get those high resolution spectra cracked up.
Teaching 2 graduate courses (Thermodynamic and Quantum) will be challenging for next semester and will be less time to focus on the project. Hopefully, I can manage my time well enough so I don't have work around the clock (this is something I'm skilled at).   
So long summer, I had a fabulous time as always.

August 6, 2011

Australia-Sydney

After, checked in at the hotel, realized that I only have a day and a half in Sydney. I wanted to plan myself well.
I was gonna go to Tangaroo Zoo, but it closed due to the installment of cable car until Aug25th. I still cant see no kangaroos, no koala bear.
I walked to Opera house. walked around sydney harbor for lunch. Went up to Sydney tower (highest building in Sydney) to take a look around sydney in 360*.
Walked around  Central sydney, with Victoria building, a lot of churches. Walked by Sydney hospital.
My impression of Sydney is: Like NYC, and I saw a lot of resembling of London.
The next morning, i took the bus to go to Wildlife zoo, where I saw a lot of koala bears, and a lot of Kangaroos. When I went back I took the ferry (intentionally to go to Daring Harbor, but I ended up took the wrong one). However I later walked to Daring harbor and walk back to hotel.
Took a 2nd ferry to go to manly beach and had dinner with Tim and his wife on Manly beach and took ferry back watch Sydney at night.
Next morning I woke up at 5am wanting to watch sun rise over Harbor bridge. It wasn't until 6h45 am that the sun was up, but with the beautiful view of sunrise over Sydney and Opera house, I ended my trip in Sydney, with impression that Sydney surprised me every second.
I flew back to the state Sat morning in Sydney and get back to the State Sat morning in the State.
Knowing that there is no more trip anytime soon, i feel a little bit sad. But I'm glad to sleep on my own bed tonight.
I think it's time to put thoughts into the next trip on X-mas. (if I ever have time off again).
Life is good 'till next time :-)

Australia trip-Melbourne

I had fantastic 2 days with my best friends in Melbourne. She and her husband picked me up at midnight at the airport. We came back to her place and we started talking about everything in my life, her life, her perspectives, my perspectives until 4am in the morning. I had to drag her out of bed the next morning, we had lunch with her husband, my friend from A3-Viet. in the city. We walked to harbor, hang out and chilled. That night, she tried raw salmon for the first time with my encouragements.
On the way back home, I shared on how i started reading on those love novel lately to keep myself believing in love. she said: How can you try to keep a romance side in you when you yourself don't believe in love. I was like wow, she never failed to understand me. She went on and on about how I plan so well on other things but relationships :)))...
Next day, with intention of seeing some kangaroos, and koala bears, we woke up early, took the bus to go to the Werribee Zoo. We saw, giraffes, hippos, Rhinos, but no kangaroos, so to cheer me up she pretend to be the kangaroo, and I pretend to be Rhino. It was so easy being with my friends.
We later on when back to the city because i had some coffee dates with some friends who lives in Melbourne, and came home and pack. On the way back, I shared with her my concerns on the job thing, about what was the plan and now the plan failed off track. She is going home for good in October. One more reason for me to go back home soon enough.
She took the train and the bus with me to the airport the next morning to drop me off. I made a promise that next time I will see her it will be my wedding day :)). (so I cant go back to Vietnam now before i find myself a husband to marry to). The more important promise is next time we will see each other wont be 7 years from now.
As my flight to Sydney departed, i realized that I had such amazing time with her. No matter how much time we were apart, she is and always will my best friend.

August 1, 2011

Australia trip-Port douglas-Brisbane

Day 3: Not much happening on day three since i was gonna gone to town in the afternoon to do some browsing around! However i spent all afternoon put myself back together.( it was sad day)
I came back after poster session! Talked to Lan Anh about everything around my life then when to bed
Day 4:
After all the talk in the morning we went to DanTree rain forest! I didnt appreciate the rain forest that much since you know i've seen better! In compare with Cuc Phuong national park, this is nothing! I didnt see any big scary animals or colorful trees like i hoped. All i saw was green trees, well to be honest i do come to apprecitate green now after living in arizona for too long. we only saw some turkeys, buterflies, and one big bird that i cant name. However do enjoin the nice walk, nice talk with young Romanian guy came from UC berkeley (abt his korean fiancee'). Later on i found out that he has quite characters.
That night Tim and i went over my slides, fixed here and there, and gave a lot and a lot of practice.
Day 5:
We only had 2 talks on wednesday in the morning and we all boarded to go out to the sailing cruise to go to the great barrier reef.
We only went out to Low Isles. I did try snorkeling, but it didnt work for me. I sank like a stone. I was never good in water :-((. At least, i've done what i promised to Nikki (tried snorkeling). I later went on those glass boats that they provided and looked at the corals, turtles, some fishes.
After the boat, i took a walk through the island (which took me literally 10 mins). But the view is really beautiful. I took some corals home (with Tim's helps), because i'm not supposed to do so :-s! But coral is so pretty, and it's from great barrier reef. So i cant help.
Day 6:
Rather long but very important day, Because there are presentations all day, and most it was the day that i have to present. I think i did pretty well in terms of delivery the info, the length of the materials, and at least nobody is sleeping.
Later on i got compliments from John Maier (who Tim said very rare on his compliments), Andrews ellis (i will have to check his name later) (chair of my session), and some other ppl told Tim that i did a good job. I think i made Tim proud.
In the evening, we went to crocodile farm for the banquet! I saw one is huge (5m crocodile) just imagine only me in the wild with him, guess who would win in that battle?
I did try some crocodile meat! To be honest i didnt like it that much. It tasted like chicken but a little bit more sour! I think i still prefer steak.
Day 7:
I woke up at 5:40am went to the beach hoping to catch some sunrise, however it was a cloudy day. So i missed out
It was rather very short day. We only attended the first session b/c Bob Field was giving the talk. Tim and I skiped the last session to went to town for Tim to get some cash, get the car, and for me to buy some stamps, sending my postcards, buying the fridge magnets for my fridge (it's kinda the hobby of me that every place i go traveling, i bought little magnet for the fridge)!
Just before we left, my ZrO2 paper on JPC got accepted. Im so glad. Just some minor corrections.
We checked out of the hotel, ha lunch and now currently on the road!
The town we r staying is Townsville.
Day 8:
We went to coffee place in townsville, then did a little hike up to castle hill in townvilles then back to driving.
We had a little picnic for lunch on a beach at a little town called Bowen. The park was nice and the beach was amazing.
On the drive we saw a lot of sugar canes and sugar mills.
Australia country side is very flat. It reminds me a little bit of everwhere i've been.
The weather is perfect! They seem complaining that is cold, but 25*C, i have nothing to say. Way much better than 47*C in Phoenix.
We will see how far we could go today.
Day 8:
We ended up staying at Sarina beach last night. After, asking at one hotel where there is no vacancy at, and one hotel is closed (for business) we stayed at a very weird bed and breakfast. The onwer has a huge dog, about half of my height.
The town is also very weird because they say it's high season, but we saw no tourist wondering around. There is only one take away restaurant and it's closed at 7:30pm on a saturday night. It seems like a ghost town to me:-s. We had a clear look at a southern sky last night as well, boys, this is a first time i had a clear look at a milky way. Appearently, the northern sky and the southern sky are so much different and the sky is limit at where we stand.
Now of to the road we go. We r trying to get as far as we cant today.
We stopped at Gladstone trying to get something for lunch. But we learned from that experience it's Sunday, everything is closed. Off the road we go again. We made reservations at Hervey bay. Only one more night until Melbourne.
Day 9:
we got a little walk at Hervey bay last night and i like the beach more than any place that I've been.
I got some more corals for Nikki. The weather is actually colder as we get down south. but i feel perfectly fine. After some coffee and little walk at hervey bay, we off to brisbane.
After checking in at the hotel in brisbane and some lunch. Got rest and Tim drove me to the airport to go to Melbourne in the evening. I finally got some internet at the airport and finally get to publish this

July 27, 2011

...

So glad to talk to mom today on the phone. She made it to Vietnam okay and she sounded sane on the phone. Not too much devastating. She was so closed with my grandpa.
On the other hand, I'm glad that my dad decided to go with her, because I know how much my mom pretended to be strong from the outside, deep down inside she is so much weaker that she could imagine (sounds like mother like daughter).
I'm currently in the place where I cant get online that often.
Everything got taken care at home (sound like after a lot of fighting, they actually came to mutual agreement on putting my grandpa to his final resting place). When it comes to family, it's always complicated.
Due to my obligations, I'm still in Australia and will present my talk this afternoon, at the same time with the funeral for my grandpa. I will do best on this presentation for him. I know he would forgive me for being so far away on this day.
It has been a saddest week for me... 

July 24, 2011

Rest in peace, grandpa...

<3

(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)

July 23, 2011

Australia (day 3): Port Douglas


The room was cold so I turned on the heater. I woke up because of the jetlag, I was so hungry because I didn’t have any dinner and mostly because I can’t breathe anymore. Cant fall back to sleep so I decided to make some coffee and stayed up.
We went to breakfast at sometimes around 7am, met some big shot ppl like the guy at Boulder, Colorado who is working with Obama (:-S), met the organizer of the conference.
We decided that we took a walk to 4 miles beach to Port Douglas village. Boyz, I’m telling you. I’ve been to Florida beach, California beach, Nha Trang beach, Da Nang beach, but this place is amazing, you would fall in love with it the first time you see it (like I did). The walk to town was absolutely perfect; I took my feet off just to put my feet in the water. It didn’t even smell like sea at all.
We went to town to get some grocery, I bought a hat and a short and a beach hat for me because I didn’t pack any (since I thought it’s going to be winter in Australia, but the place is warm enough and the water temperature is 22*C.
It’s Sunday in Australia so they have a little market at the town village. We took the rail road back to the resort and it was hot outside.
After taking a litter rest, we went down to the pool where I wore my 2 pieces (my shirt and my short) deep my feet in the water. Listen to some music and read “Chuyen tinh paris”.
After finished resister for the conference, Tim and I realized that my Hot topic presentation would be with some big shot ppl. Wow the pressure is on me to give the best talk. I don’t want to embarrass Tim in front of those ppl right?
It’s good until tomorrow, I still have to figure out what I want to do tmr afternoon yet. We will see what happen. 
(I will update the pic later)

July 22, 2011

Australia (day 1 and 2): The travel has begun.

After a good practice on my presentation, we left the lab sometimes in the afternoon to go home and get ready for the trip. We were supposed to meet at the gate at the airport to fly to LA. Our flight didn’t leave until 6h50 and unlike other trip which I always plan myself at the airport right before the plane leave, this time I got to the airport early. The flight to LA is short and sweet as always.
The flight traffic in LA is crazy, we didn’t fly out of terminal 5 like usually, we flew out of terminal 3 with V Australia, somehow the seat assignment got so screwed up so I ended up sitting in row 38 (still an aisle which my favorites). I felt to sleep right before the plane departed, and woke up 8 hours later, finished watching a movie I started before falling to sleep and felt to sleep again while watching a second. I had good 12 hours of sleep.
We got into Sydney airport 6h30am in the morning. Sydney airport was crazy crowded since the plane from LA to Melbourne deferred landing to Sydney because some fogging situation. Custom was easy but baggage claims was very confusing. We transferred our bags to Virgin Australia and then on the bus to go to Domestic terminal.
We didn’t plan the trip so well and we thought the customs could take longer than that so the next plane didn’t leave until 2pm. We spent half of the day in the airport, where we got some currency exchange for Tim and Teresa, got some SIM Card for me to call my best friend in Melbourne.
1st impression of Australia that everything is more expensive than in America, I eat some noodles for breakfast and some tempura udon for lunch (which I paid about 15.50 and 12 Aud respectively). I like to eat some noodles soup when I’m a long journey because It helps me recovery fast.
We finally boarded around 2h15pm and for the whole time Tim blamed himself for not planning the trip so well. We got to Cairns around 6pm. The whole area is like Mexico, Florida, and California combination. 1st impression would be ppl here drove on the right side so the bus driver has to correct us that we should get on the van from the left but not on the right. Since we got to Cairns a little bit later during the day, so we missed out the beautiful drive from Cairns to Port Douglas, but I can tell that the place is beautiful. The bus driver was from New Zealand who retired at his 40. Now, he set up the bus driving business from Cairns to Port Douglas and only work for the peak season which is like now. My impression of him is he talks too much (seriously, if I complain that he talks too much, he definitely is talking too much)
We got to our resort a little bit after 8pm. After getting our room, we deadly tired after 2 days of traveling from the States to Port Douglas. Our eyes can’t be opened so we took a little shower and went straight to bed. They give us a really nice apartment (suite) with Tim and Teresa on the big room and I’m on a shared bed room with some other. The suite has burner, stove, and microwave and dish washer. That was a pretty good deal for just 60$/day. The suite is at the back of the resort where I can sit at the balcony and look to the forest.

July 21, 2011

...

 Có những ngày bỗng gió
21/7- 29/4
Nghe mãi bài "Cơn bão nghiêng đêm" có một câu mà cứ nghe đến lại thấy chống chếnh... 
"Ta đã yêu nhau, để mãi bên nhau cơ mà" 
Lời câu hát như vừa trách cứ, vừa giận hờn, vừa níu kéo...
Mình chả còn giận, chả còn trách cứ, chả còn hờn, chả còn níu kéo....Chỉ là đôi khi thấy chênh vênh, đôi khi thấy chống chếnh vì những chuyện đã qua.
Đã từng có một lúc nào đấy mình đã từng nhiều lần nói ước gì... Quyển sổ hồng đã từng đẫm nước mắt... nhưng nước mắt nào rồi cũng khô chỉ còn lại là ánh mắt thôi đã hết trong veo như mùa cũ... Mọi việc cứ đến và cứ đi như tất lẽ dĩ ngẫu nó phải thế... Vạn sự như khách, tự đến tự đi....
Hội ngộ rồi sẽ chia xa... cuộc đời là thế... 
Chỉ là thấy chống chếnh... nhất là ngày như ngày hôm nay...

July 20, 2011

Aussie

I'm going to Australia tomorrow. Even when we bought the tickets, when i went home to obtain the visa to get back to the states, when i got my business visa to aus, i never feel so real that the trip is actually happening until today!!! The trip that i have dreamed abt since i first got into grad school! The conference happens once every 2 years, and different continent by the next time it happens again, i will be graduated already.

One of the excitement is i will give a presentation among those famous and successful scientists within my field such as: Bob Field (MIT), John Maier (Basel), Mike Duncan, Scott Reid (Texas), Terry Miller(OSU), Mike McCarthy, Lucy Ziurys...I'm building up my scientific reputation!!!
This is happening made me feel that all of my sacrifices on my personal life worth it. Who gets to go to Australia for free like me. That doesn't happen that often even for best graduate student. I cant help but keep the smile on my face for this trip.
Here is the details schedule with my name as one of the Hot topics presenter
I will have chance to travel around Aussie. Trust me, I traveled around the States,Vietnam, and Asia by my money before. But travel to Aussie on a business visa, this is whole different story. It made me feel a lot like a grown up now. I have the chance to go to the world greatest barrier reef, and various cities such as Sydney, Brisbane, port Douglas, Melbourne.
The project that I'm going to be presenting ( visible spectrum of ZrO2) is never been detected before in the gas phases until I did, (but i don't want to talk about my project on something that I like to read back later on). Work stays at work only. I try not to bring work to home, or think about work at home, unless I really have to-like yesterday.
Best of all, I have chance to see my best friend in Aus, whom i havent seen in 7 years to be even. We talked about the possibility of me visiting her a lot before, but this time no more talking, everything happens so real now...
Now, my poster is ready, time to fix up my ppt. I have to made myself presentable right? especially in front of those ppl will offer me job next year. :P
Life is good. Keep smiling

July 19, 2011

Home...

Lost...
People said home is where your heart is…
I have a big heart to put my heart in everywhere I have been ..
I used to consider my Hanoi is home, until one day my parents are not there anymore.
Chưa bao h tôi kể, chuyện tôi lạc lõng ngay chính ở những con phố quen, về HN mà không dám về qua nhà, vì căn nhà tôi lớn lên nay được thay thế bởi những người khác...

Mỗi lần về thăm lại La Crosse, tôi ghé và ở lại nhà host, ông bà host hiền hiền luôn đón tôi như một người con đi xa trở về và mỗi lần ra đi mỗi một lần chia tay lại có chút bịn rịn và lưu luyến đến thế...

Mỗi lần đi xa trở về lại nơi tôi đã và đang sống trong mấy năm qua... lòng lại bình yên thêm một tí....
Many people have asked: Where is home, dear?
Every single time, It bothers me when I cant give the straight answer because, home is where the loved ones stay, and my loved ones are everywhere...
So, for now,  home is where the mom is... ^.^

July 18, 2011

"Miss Almost"

I was told once that I'm an “Almost Perfect” kind of girl.
And I’m like even though I know I’m not perfect in many ways don’t tell me that I’m not perfect…
So…
Randomly my thoughts about Almost are out… (so scattered these days)
So here is the deal.
I jump-started, changed the battery, that fixed up Phien’s car 2-3 days ago for Nikki (long story) by myself… I was like wow… I really scared of myself at this moment. I never underestimated what I can/cannot do but the more I approached everything else in life, I started to feel scared of myself. I don’t know what I have become.
Things like that are supposed to be the guy jobs, but… Well, when you have to learn to lean on no-one but yourself you have to learn how to do it all. I became so independent. I can’t tell how many times I’ve ALMOST (here that word again) cried within the last 6 months when I found out that there was something wrong with my car and I have to take care of it, when I overworked and in need a tap on my shoulder to ensure that things will work out eventually, when I came home on the last bus at night every single day for straight 2 months when there is no-one on the bus but me and the drunk guy who was in front of me, I felt scared of course (because all the crime rate in my city has been increased over the last year) so I put on the coldest face that I could pretend, hideaway my fear. Literally, when things like that show up in my life, I really wish I could have somebody to just be there with me. Being alone for so long I've learnt to deal with all of that by myself but sometimes you just can’t help but wished.
I learnt to be tough, to not cry, and to not show how I felt (except when I upset)… sometimes I feel scared of myself that the more I do these, then I don’t even feel anything anymore...
What have I become?
I really need to learn to show my feelings again… because when everything almost is not a whole… 99.99% is not 100%... Tears almost fall are not tears... the almost is just the halfway... 
So randomly
Có ai đó đã nói với mình rằng: "Em mạnh mẽ và độc lập đến quái thai"....

July 17, 2011

Abc...

How long the smell is supposed to follow and haunt you?!?
Tried the sleeping aromatherapy pillow mist in bath and body works yesterday... And wow some smell really lasted in your memory and really triggered at wrong moment!!

Sigh...

July 15, 2011

What comes from the heart, always to the heart

For Michele Strange and her retirement, my dear un-official host mom

July 9, 2011

blah blah blah...

Khi đã chạm một tay vào giấc mơ thì lòng sẽ chùng lại…
I’m broken more than I think I am. Just yesterday, while I turned away a funny, young, good-looking, American boy who shows his interests in me, I just suddenly realized that I’m scared to even open myself up to go out on a date with a young, funny, good-looking boy. This is not the first time I turned away guy since the last relationship.  
I’m broken more than I realized. The thing is it wasn’t because I’m not over my ex, but the fact that I’m so afraid of being hurt yet again another time, because I’m so afraid of if things doesn’t work out I will have to face myself another recovery time. Ah, recovery time, those endless nights of waking up at 3am in the morning, and my friend had to trick me just to close my eyes and try to sleep, those endless days of fighting with my eating disorder symptoms (which I once had and afraid it was going to come back), those endless hours of me debating myself that I should/ should not go to counseling, those minutes of beating myself up over and over for giving up too soon; to prevent me from all of those painful time, I would prefer to be by myself.
Sigh, all of those hurtness, all of those pain, I dont even feel them anymore. I ripped off those bandaids that cover my pain long long time ago, those wounds have healed... But...
Who would have thought a girl like me-who was so fun, charming, confident and opened up for any possibilities for loves like me couple years ago-could turn to be a girl who is so afraid of a word “LOVE”…
Who would have thought that I'm now scared even just open up again...
I felt bad for the guy I turned away yesterday... He is such a nice guy...but who is going to feel bad for me?
Đôi khi lòng chùng lại....

July 7, 2011

Vì họ không bao giờ có thể là hai nửa của nhau



Nếu mọi thứ trong đời đều có quy luật thì tình yêu có lẽ là một ngoại lệ. Hoặc cũng có thể gọi là một định mệnh. Đắng cay hay hạnh phúc, hay cả hai, người ta cũng không lựa chọn được định mệnh của mình.

Anh đến khi cô đã có một con đường đi trước mặt. Như một ngôi nhà đang xây đã được cô chăm chút chuẩn bị từng chi tiết, từ bản vẽ thiết kế, từ chất liệu, từ những bước thi công và ngày hoàn thành. Cô đã đi những bước đầu tiên trên con đường ấy một cách miệt mài, đã nhất định sẽ đi đến cuối con đường ấy, thực hiện giấc mơ từ rất lâu của cô. Anh xuất hiện, giống như một sai số trong bản vẽ của cô, làm cho cô dừng lại, khiến cô bâng khuâng.

Cô đến khi anh đã đi trên đường một mình rất lâu và thấy cô độc. Anh muốn tìm kiếm một người bạn đồng hành, và vẫn đang tìm kiếm. Chỉ có điều, cô không phải là người anh vẫn kiếm tìm. Cô chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trên con đường dằng dặc cô lẻ của anh. Cô, với dáng điệu đơn độc, bướng bỉnh, phớt đời, ngẫu nhiên xuất hiện giữa cánh rừng hoa cỏ, giữa bạt ngàn núi, bạt ngàn sương, đã dừng anh lại, khiến anh hoang mang.


Họ gặp nhau ở thời gian và thời điểm không nên gặp nhau. Cuộc gặp vừa là một cái mỉm cười, vừa là một giọt nước mắt của định mệnh lên cuộc đời họ.

Cảm giác ấm áp mà anh mang đến khiến cô hạnh phúc như một đứa trẻ. Khiến cô muốn nhắm mắt lại và ngủ yên trong vòng tay anh, kệ những sương gió ngoài ô cửa sổ, kệ những ước mơ bay cao, kệ những bước đi trên con đường đã định.

Cảm giác yêu thương cô như yêu một nhành hoa nhỏ mong manh, yếu đuối khiến anh chùng lòng. Khiến anh muốn được chăm sóc che chở cho người con gái tuy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, ngang tàng nhưng thực ra lại yếu mềm như cỏ ấy.

Nhưng họ đều biết lẽ ra không nên có cuộc gặp tình cờ ấy. Cô lẽ ra nên muộn, cơn cảm cúm nên nặng hơn hoặc chiếc xe đưa cô đi nên gặp một quãng tắc đường. Anh lẽ ra đừng chú ý đến cô giữa đám đông, hoặc chỉ dừng lại ở đó thôi, đừng tìm hiểu về cô và rồi muốn gặp. Họ lẽ ra không nên hò hẹn, không nên cười thật nhiều và chia sẻ nhiều đến thế chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Lẽ ra không nên nhớ thương nhau khi rời xa.

Nếu thế, có lẽ cô sẽ vẫn đang đi từng bước miệt mài trên con đường của cô, bình yên và thanh thản. Anh cũng vẫn đang tìm kiếm người con gái thích hợp để song hành cùng anh hết tuổi thanh xuân và cả quãng đời dài. Họ sẽ đều yên ổn đi trên hai con đường song song vốn sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nếu định mệnh không nhìn thấy họ và trong một phút nhẫn tâm hoặc rộng lượng đã cho họ gặp nhau.

Nếu ấm áp, nhớ nhung, say đắm là những cảm giác của tình yêu thì họ đã yêu. Nếu nụ cười, lời yêu thương, sự chăm sóc ân cần là hạnh phúc thì họ đã hạnh phúc.

Nhưng họ vẫn rời xa nhau. Không phải vì tình yêu trong phút chốc đã lụi tàn, không vì bên nhau họ không hạnh phúc. Chỉ vì đó là một tình yêu lẽ ra không nên đến trong đời. Vì họ không phải, không nên, không bao giờ có thể là hai nửa của nhau.

Bình yên hay không, anh vẫn cứ nên tiếp tục hành trình đơn độc của mình cho đến khi tìm được một nửa của anh. Đau đớn hay không, cô vẫn nên xóa đi sai số dù nhỏ trong bản vẽ của mình để lại miệt mài bước tiếp con đường cô đã định.

Chỉ là, đôi lúc, nếu dừng lại, cô sẽ rất nhớ dáng cao gầy đơn độc của anh. Anh, một vài chỗ nghỉ chân nào đó, biết đâu cũng sẽ nhớ những điều mà anh từng rất ghét, hoặc cảm thấy không đúng ở cô. Chỉ là, ở một vài khúc quanh gian khó nào đó trong đời, quá khứ dịu dàng ấy sẽ có sức mạnh vỗ về, bao bọc anh và cô. Chỉ là, đâu đó trong trái tim họ, có một vết xước nhỏ, rất nhỏ thôi, nhưng vẫn gợn lên trong từng nhịp đập.

Dù rằng rồi tất cả sẽ tan biến đi, như chưa bao giờ xảy ra, như một điều không có thực.

Hãy cứ xem như chúng ta đã từng gặp nhau, trong một giấc mơ.

(St)

June 30, 2011

Dreams

We talked about graduation today at somewhat called group meeting over lunch. That makes me wonder: was that really the time yet for me to decide?... Going to grad school was the decision for me to avoid the reality of real world, of finding real job. 3 years have passed so fast. It will be approximately a year from now BUT much work to do, much things to decide.

Năm 2008, ngồi với anh ở quán cạnh hồ gươm, anh giục: cô xem phải thúc đẩy vụ yêu đương đi, mình vẫn đùa đùa: em đang lên kế hoạch 5 năm lần thứ 2, trong đó có kế hoạch lấy chồng. Anh bảo: Được, thế là tốt.
Lần vừa rồi ngồi ở Illy, anh bảo, 3 năm trước cô vẫn như vậy, sau 3 năm cô vẫn vậy, có khi 3 năm nữa cũng chẳng thay đổi được đâu, anh nghĩ kế hoặch 5 năm lần thứ 2 vỡ kế hoạch rồi đấy.

Mình vẫn nghĩ rằng, sau khi hoàn thành giấc mơ này... mình sẽ để cho một ngưòi nào đấy quyết định bước đi tiếp theo của mình. Có lẽ cuộc sống trớ trêu, nên khi bắt đầu phải nghĩ và bắt đầu kế hoạch về next step in life, khi giấc mơ mà mình luôn luôn mơ tới bắt đầu trọn vẹn thì cũng chả có ai để mình dựa dẫm vào để quyết định hộ cuộc đời mình cả....

Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu ai có thể quyết định cuộc đời của người khác được đâu. Mỗi con người là một cá thể và tự chịu trách nhiệm về cuộc đời và quyết định của mình thôi mà.

But the unknown is scary, and that's what future is about: UNKNOWN, UNEXPECTED.

Trong film Tangled, Rapunzel luôn luôn mơ uớc được nhìn thấy hoa đăng, và khi giấc mơ đấy được thực hiện, thì cô đã cảm thấy như bị mất đi phương hướng. Flynn đã động viên và nói rằng, khi một giấc mơ kết thúc thì đó cũng là một cơ hội cho giấc mơ mới hình thành.... 

Onething about dreaming is, you can have many dreams as you want. And noone can stop anyone from dreaming

Finishing up this dream, and off to the next....

June 29, 2011

Mùa

những mùa mưa tôi bỏ lại phía sau
không rơi nước mắt
mưa biết tạnh, biết khô, không biết đau dằn vặt
những mùa mưa không nhiều nước mắt
tôi bỏ lại phía sau

những mùa hoa tôi gửi lại cho trời
vắng mầu hối hận
cánh rụng hoa rơi, úa tàn dửng dưng như sự thật
những mùa hoa vắng mầu hối hận
tôi bỏ lại phía sau

mặn hơn nước mắt
sâu hơn dằn vặt
rực rỡ hoang mang hơn sự thật
những mùa yêu ta giữ lại trong nhau
sau bao mùa mưa, mùa hoa
ta để lại phía sau

Ngày mỏng

Có những ngày rất mỏng
Tôi ngồi nghe thời gian cứa vào mình
Vết thương như một căn bệnh mãn tính
thuốc thang không chữa nổi nên để mặc cho thời gian phẫu thuật
.
Tôi nghĩ về em trong cơn ngủ giữa những thứ thuốc gây mê của thời gian
Hình như em vẫn giữ nụ cười thế
Hình như em vẫn cố hát câu ca không lời về quá khứ
Dẫu đã cả trăm lần tôi nói với em về những ngày sẽ đến sau giấc mơ
Những câu ca không có lời sẽ không bao giờ hát nổi đâu em
.
Ngày thuốc mê hết tác dụng
Tôi tỉnh dậy và vất bỏ quá khứ trong những cơn mê
Không còn em, không còn nụ cười và những câu ca không lời
Thời gian đã cắt bỏ giùm tôi phần ký ức có em trong đó
Căn bệnh mãn tính cũng lành
.
Nhưng bây giờ,
khi không còn những cơn mê
tôi đi như kẻ lạ giữa chính cuộc đời mình…

(mot bai ko ten, tim mai cha ra ten, lay ten tam)

June 21, 2011

Riêng chung mùa hạ

Có phải hạ về khô nước mắt cho em?
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.


Có phải hạ về lau nốt những dây dưa?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.

Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.

Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió,
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!

Đinh Thu Hiền

June 15, 2011

Scents of memory

I used to spray my Sun Flower perfume to my bedding every week for 3 years and used to sleep into that smell until the day I realized that I cried everysingle night during my sleep, then I stopped. It was couple years back, when all of my surroundings were white, and that sun flower smell made me feel warm at night.

It didnt hit me until today when I sprayed my VBC that every smell that I have dedicated it to something.

VBC brought me my Hanoi today, i havent used it since I left Hanoi. I've been avoided the reality that I'm back in the states. Contradiction is also the smell that I used when I was home summer 2008. It was a strange summer.

Carbotine made me smell like mom, i always sprayed that when I'm homesick, and wanted to be with my mom. She used to spray that when I was back in high school. 

I no longer spray Euphoria that much even though I used to love the smell so much. It reminds me of sometimes, someplace, someone.


Chanel reminds me that "A girl should be two things: classy and fabulous" 

And the list goes on and on... Just like life... waiting for noone


I like the perfume before I bought them. Once I owned them, and have dedicated the smell to something, someone, someplace, sometimes...I don't use them that often anymore, because they are the scents of memory.

June 8, 2011

Gio&#39; mua` do^ng lanh` lanh`-Lam` mo^i ho^ng` se se

Tự nhiên nghĩ đến về nhà, một cảm giác sợ sêt dâng lên. Đã lâu lắm rồi mình chua bao h sợ phải đối mặt với bố, với mẹ, với gia đình. Chẳng hiểu sẽ thế nào khi mình mang theo con bạn người Mĩ về. Rồi mình sẽ lại suốt ngày nói chuyện tiếng Anh với nó, rồi lại quen noi chuyện tiếng anh voi bố, với mẹ với ông bà, và cả lũ em họ nữa. Mình lâu lắm rồi ko biết bảy tỏ tình cảm của mình bằng tiếng Việt nữa rồi.


Nhớ nhà tha thiết, Hà nội thân yêu-nỗi ám ảnh ko bao h dứt của mình ah. Sao cứ phải dằn vặt mình vì nhưng nỗi lo lắng ko đâu thế. Bao nhiêu đứa mong mình về, Lành này, Hồng này, Linh này, Trang này, Hà này, Hương này, mình về rồi biết nói gì với chúng nó đây, tình cảm của mình với mọi người thì ko thay đổi, nhưng cuộc sống đã tôi luyện tôi và ấy trở thành những người khác nhau. Biết rồi chúng ta có còn thân như trước ko? Mình đã trở thành người it nói hơn, ít chia xẻ hơn, ít kết bạn hơn, biết tôn trọng những gì hiếm hoi hơn, ko hiểu chúng nó có hiểu ra con người mới của mình ko?

Đọc blog của ông anh họ, thấy ông ý thật may mắn, ít nhất ông ý được ở quanh HN, quanh những người mà ông ý thấy thân thiết. Vậy mà ông ý đang mơ tưởng đến 1 nơi khác. Tự nhiên nghĩ đến mình, kô biết khi về hẳn HN, mình có thế kô nhỉ?


Cứ nghĩ đến ngày về là lại háo hức, lại lo sợ, lại run run. Mình đã biết trước rồi mà mình sao chẳng có chuẩn bị gì hết, bạn bè bảo Hà nội ko thay đổi đâu, nhưng mình lại là đứa thay đổi Hà nội có biết ko? Ùh bởi vì ngày về đấy quá gần, gần hơn cái hạn mà mình đặt ra, gần hơn mình nghĩ. Bởi vì ngày về càng gần mình càng phải đối mặt với sự thật hơn. 


Cũng còn một người nữa hẹn mình gặp ở HN, chẳng hiểu rồi gặp nhau có còn gượng gao ko? Hay là những người tri kỉ đúng nghĩa của nhau. Người ấy có muốn gặp mình ở HN kô, có còn lang thang quán cũ, địa điểm cũ, chiếc xe cũ. Chăc chẳng còn ngại ngùng đâu nhỉ? Chúng mình lớn rồi, làm những người bạn của nhau thôi, mình có làm gì có lỗi cho nhau đâu mà phải ngại ngùng khi gặp nhau. Những người có lỗi với nhau mà vẫn còn cố gắng tha thứ được cho nhau nữa là...


Mình muốn về oà vào lòng mẹ, đùa và cười những câu đùa của mẹ, hoà mình vào trêu bố. Về để cho bố mẹ thấy rằng, con gái của bố mẹ đã trưởng thành, 21 tuổi rồi, theo tuổi mụ nữa là 22 rồi ah năm tới về là mình lên 23 rồi đấy. Bọn bạn cấp 2 của con đã cưới vợ cưới chồng đầy đủ rồi. Bố mẹ biết ko cai Linh bảo 3 năm nữa nó cưới, con phải về ăn cưới nó. Cái Lành sẽ là đứa tiếp theo, còn Hồng Anh, còn Mai Linh, Thanh Hà cũng có người ngấm nghé rồi, Nghĩa cũng sắp yêu rồi đấy- bố mẹ chắc còn nhớ Nghĩa chứ nhỉ, Còn con, con biết nhiệm vụ của mình là phải học xong con mới được nghĩ đến chuyện khác, Con muốn mình phải học xong được cái bằng tiến sĩ trước khi settle down trong mọi chuyện. Mà con đường con đặt ra thì còn xa lắm. Con muốn bảo với bố mẹ rằng, trong lựa chọn của con có gì sai sót thì tha thứ và chấp nhận sai lầm đó của con, chỉ cần chấp nhận thôi ah. Con cũng muốn nhìn thẳng vào mắt mẹ mà nói rằng, con luôn có cảm giác mình sẽ phải một mình nhiều trong cuộc sống, và gia đình riêng là chuyện xa vời, nên bố mẹ đừng lo.


"Như cánh vạc bay"... muốn được về ôm âp bên cafe Hà Nội lắm rồi. "Xa cách làm nỗi nhớ trổ bông" có lẽ mình yêu Hà Nỗi chưa đủ...

"Em quay lưng với đôi mắt ướt mềm
Nhưng khô ngay bởi vì em kiêu hãnh
Sống với đời bằng khuôn mặt lạnh
Sống với đời bằng cảm giác héo khô"


Tự nhiên lo sợ...

La&#39; lia` canh` la` vi` gio&#39; tho^i? gio&#39; hay vi` ca^y ko^ giu~ la&#39; o lai.

Cây, Lá và Gió

- Cây -

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “ cứ tự nhiên” trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng.

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”

- Lá -  

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác.

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

- Gió -


Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”

“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề.Bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi.Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.

Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “ em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...