Tự nhiên nghĩ đến về nhà, một cảm giác sợ sêt dâng lên. Đã lâu lắm rồi mình chua bao h sợ phải đối mặt với bố, với mẹ, với gia đình. Chẳng hiểu sẽ thế nào khi mình mang theo con bạn người Mĩ về. Rồi mình sẽ lại suốt ngày nói chuyện tiếng Anh với nó, rồi lại quen noi chuyện tiếng anh voi bố, với mẹ với ông bà, và cả lũ em họ nữa. Mình lâu lắm rồi ko biết bảy tỏ tình cảm của mình bằng tiếng Việt nữa rồi.
Nhớ nhà tha thiết, Hà nội thân yêu-nỗi ám ảnh ko bao h dứt của mình ah. Sao cứ phải dằn vặt mình vì nhưng nỗi lo lắng ko đâu thế. Bao nhiêu đứa mong mình về, Lành này, Hồng này, Linh này, Trang này, Hà này, Hương này, mình về rồi biết nói gì với chúng nó đây, tình cảm của mình với mọi người thì ko thay đổi, nhưng cuộc sống đã tôi luyện tôi và ấy trở thành những người khác nhau. Biết rồi chúng ta có còn thân như trước ko? Mình đã trở thành người it nói hơn, ít chia xẻ hơn, ít kết bạn hơn, biết tôn trọng những gì hiếm hoi hơn, ko hiểu chúng nó có hiểu ra con người mới của mình ko?
Đọc blog của ông anh họ, thấy ông ý thật may mắn, ít nhất ông ý được ở quanh HN, quanh những người mà ông ý thấy thân thiết. Vậy mà ông ý đang mơ tưởng đến 1 nơi khác. Tự nhiên nghĩ đến mình, kô biết khi về hẳn HN, mình có thế kô nhỉ?
Cứ nghĩ đến ngày về là lại háo hức, lại lo sợ, lại run run. Mình đã biết trước rồi mà mình sao chẳng có chuẩn bị gì hết, bạn bè bảo Hà nội ko thay đổi đâu, nhưng mình lại là đứa thay đổi Hà nội có biết ko? Ùh bởi vì ngày về đấy quá gần, gần hơn cái hạn mà mình đặt ra, gần hơn mình nghĩ. Bởi vì ngày về càng gần mình càng phải đối mặt với sự thật hơn.
Cũng còn một người nữa hẹn mình gặp ở HN, chẳng hiểu rồi gặp nhau có còn gượng gao ko? Hay là những người tri kỉ đúng nghĩa của nhau. Người ấy có muốn gặp mình ở HN kô, có còn lang thang quán cũ, địa điểm cũ, chiếc xe cũ. Chăc chẳng còn ngại ngùng đâu nhỉ? Chúng mình lớn rồi, làm những người bạn của nhau thôi, mình có làm gì có lỗi cho nhau đâu mà phải ngại ngùng khi gặp nhau. Những người có lỗi với nhau mà vẫn còn cố gắng tha thứ được cho nhau nữa là...
Mình muốn về oà vào lòng mẹ, đùa và cười những câu đùa của mẹ, hoà mình vào trêu bố. Về để cho bố mẹ thấy rằng, con gái của bố mẹ đã trưởng thành, 21 tuổi rồi, theo tuổi mụ nữa là 22 rồi ah năm tới về là mình lên 23 rồi đấy. Bọn bạn cấp 2 của con đã cưới vợ cưới chồng đầy đủ rồi. Bố mẹ biết ko cai Linh bảo 3 năm nữa nó cưới, con phải về ăn cưới nó. Cái Lành sẽ là đứa tiếp theo, còn Hồng Anh, còn Mai Linh, Thanh Hà cũng có người ngấm nghé rồi, Nghĩa cũng sắp yêu rồi đấy- bố mẹ chắc còn nhớ Nghĩa chứ nhỉ, Còn con, con biết nhiệm vụ của mình là phải học xong con mới được nghĩ đến chuyện khác, Con muốn mình phải học xong được cái bằng tiến sĩ trước khi settle down trong mọi chuyện. Mà con đường con đặt ra thì còn xa lắm. Con muốn bảo với bố mẹ rằng, trong lựa chọn của con có gì sai sót thì tha thứ và chấp nhận sai lầm đó của con, chỉ cần chấp nhận thôi ah. Con cũng muốn nhìn thẳng vào mắt mẹ mà nói rằng, con luôn có cảm giác mình sẽ phải một mình nhiều trong cuộc sống, và gia đình riêng là chuyện xa vời, nên bố mẹ đừng lo.
"Như cánh vạc bay"... muốn được về ôm âp bên cafe Hà Nội lắm rồi. "Xa cách làm nỗi nhớ trổ bông" có lẽ mình yêu Hà Nỗi chưa đủ...
Nhưng khô ngay bởi vì em kiêu hãnh
Sống với đời bằng khuôn mặt lạnh
Sống với đời bằng cảm giác héo khô"
Tự nhiên lo sợ...
No comments:
Post a Comment