Ngày xưa mỗi lần Kiên tâm sự về cái cảm giác cô đơn mỗi khi chuyển tàu ở Paris đứng trên nhg thang máy cuốn nhìn đôi lứa bên nhau tay trong tay, mình ko thể hình dung ra nổi mặc dù mình đi cũng khá nhiều nơi. Dừng chân ở khá nhiều thang cuốn.
Bh khi ở vị trí của Kiên ngày nào mình đã hiểu ra nhiều điều, hiểu cái cảm giác của Kiên đã trải qua. Cs nhiều khi cũng trớ trêu.
Paris đẹp nhưng ko phải là tp của mình, nằm giữa sự đông đúc mình bỗng thấy mình hơi lạc một nhịp. Nếu đến Paris một vài năm trc, khi ty và tuổi trẻ còn rừng rực lửa cháy trong lồng ngực có lẽ mình sẽ yêu tp này đến chết, còn bh khi trái tim mình đã bình yên khi nghĩ về Hà Nội, thì mọi tp khác mình đặt chân qua sẽ chỉ là nơi dừng chân ngắn.
Paris mưa buồn, vừa gặp bạn đây trên đất Pháp đã phải chia tay, lần chia tay này ko bit bh mới là lần gặp tiếp theo. Bùi ngùi bịn rịn mỗi lần gặp mặt và chia tay. Bạn trưởng thành và thay đổi nhiều so với nhiều năm trc, ko còn là chàng trai ngố tàu, hay đỏ mặt gãi đầu gãi tai mỗi khi bị mình trêu nữa, bạn có lẽ bh đã thành HOTBOY mất rồi. Chia tay bạn có chút buồn có chút miên man trong lòng, cs đẩy mỗi số phận con ng đi quá xa, mới hqua đây còn ngồi chung một lớp, hnay đã ở 2 nước khác nhau. Nhắm mắt 9 năm đã trôi qua. Thời gian chẳng chờ đợi một ai hết cả.
No comments:
Post a Comment