Trong đầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa
Một dòng sông lặng chảy về xa
Thung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ
Hoa cúc xanh có hay là không có
Một ngôi trường bé nhỏ cuối ngàn xa
Mơ ước của người hay mơ ước của hoa
Mà tươi mát mà dịu dàng đến thế
Cỏ mới mọc con chim rừng thơ bé
Nước trong ngần thầm thì với ngàn lau
Trái tim ta như nắng thuở ban đầu
Chưa chút gợn một lần cay đắng
Trên thềm cũ mùa thu vàng gió nắng
Đời yên bình chưa có những chia xa
Khắp mặt đầm xanh biếc một màu hoa
Hương thơm ngát cả một vùng xứ sở
Những cô gái da mịn màng như lụa
Những chàng trai đang độ tuổi hai mươi
Người yêu người, yêu hoa cỏ đất đai
Những câu chuyện xoay quanh mùa hái quả...
Hoa cúc xanh có hay là không có
Tháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơ
Có hay không thung lũng của ngày xưa
Anh đã ở và em thường tới đó
Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏ
Những ngả đường phơ phất gió heo may
Cả một vùng vương quốc tuổi thơ ngây
Bao mơ ước mượt mà như lá cỏ…
Anh đã nghĩ chắc là hoa đã có
Mọc xanh đầy thung lũng của ta xưa.
(Xuân Quỳnh)
Những cảm xúc trong veo... Bh chỉ ước nhìn cái gì cũng trong veo như thế...
Lắp một mảnh kính màu đen phủ trên mảnh kính hồng ngày xưa... Những khát vọng cũ đã phủ bằng lớp bụi dầy...
Đôi khi ước mơ mình vẫn đeo cặp kính hồng, để còn đủ mơ ước, đủ sức mạnh để thực hiện những ươc mơ cháy bỏng.
Đời bh chỉ dám cháy bằng những que diêm, chợt loá, chợt tắt, mong manh trong gió.... cũng không dám cháy bùng lên như những thanh củi khô...
Có lẽ cần sơn lại mảnh kính...
Nhưng khi tâm hồn đã phủ bụi, khi mảnh kính đã phủ đen, thì gió nào thổi bay đi hết bụi, sơn nào phủ lại màu đen....
No comments:
Post a Comment