"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

September 5, 2011

Lăn tăn

Mấy dạo gần đây có một vài người updates liên tục trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng, về mọi phương diện, về một số chuyện (có nhiều chuyện tốt, có những chuyện cũng không tốt, có nhiều chuyện buồn và cũng có những chuyện đáng để vui), đôi khi lòng cũng muốn hỏi thăm, nhưng tự thấy mình là một người hay suy nghĩ, khó có thể bỏ qua, càng biết nhiều thì sẽ lại càng tự dằn vặt chính bản thân nên sau nhiều lần, nhiều ngày, nhiều tháng đấu tranh với bản thân mình quyết định thôi. Silent is golden.
Dẫu biết người ta đã từng làm nhiều chuyện không phải với mình, nhưng mình cũng chả phải là người nhỏ nhen đến mức không thể tha thứ, nhưng có lẽ im lặng sẽ là điều thích hợp nhất ở mọi trường hợp. Nếu hiểu đuợc những thứ mình đã trải qua để được một trạng thái bình thản như bây h, những điều mà mình tránh vấp phải một lần nữa, người ta sẽ hiểu hành động hiện tại của mình, và hiểu được rằng xuất phát từ tâm mình luôn mong cho người ta được hạnh phúc trong cuộc sống, thành công trong công việc.
Kiểu mình nhìn thấy một sự việc mà mình muốn thở dài mà nghĩ: It happens, again?. cũng muốn đưa ra những lời khuyên hữu ích.. nhung thoi. 
Sống không nên thù oán lẫn nhau, mình không thù, không ghét, không trách móc gì ai bao h, chi mong được hưởng sự bình yên như mình đáng được nhận, thế là hạnh phúc...Cũng mong những người đã từng đi qua cuộc đời mình cũng nhận được sự bình  yên như thế.
P/S: Bài viết không ám chỉ cụ thể ai, chỉ là những lăn tăn, bạn nào mà thấy mình ẩn chứa trong đấy thì cho mình xin lỗi nhé.

No comments:

Post a Comment