"Bé Bi lắc đầu: "Ba vẽ sai rồi. Khi nằm một mình mẹ không bao giờ quay mặt vào vách".
"Vớ vẩn. Ba biết rõ mẹ con mà".
Bé Bi ngước nhìn anh, vẻ bỡ ngỡ. "Mẹ bảo con, từ nhỏ, lúc nào mẹ cũng nằm quay lưng vào vách. Có thế mẹ mới yên tâm ngủ say".
"Sao vậy?"
"Vì bà ngoại mất sớm, từ nhỏ mẹ ngủ một mình. Mẹ rất sợ ma, lúc ngủ mẹ
tựa lưng vào tường. Lúc ấy mẹ cứ nghĩ nếu có gì nguy hiểm hiện ra thì nó
sẽ đến từ phía bên ngoài, và mẹ quay về phía đó bởi vì ít nhất sau lưng
cũng đã có bức tường che chắn".
"Ba luôn nhìn thấy mẹ quay lưng về phía ba".
"Vì lúc đó, ba là chỗ dựa, là một chỗ che chắn tốt hơn".
Một cảm giác như là say sóng đột ngột chiếm lấy anh. Bé Bi nằm xuống:
"Ba thấy buồn cười phải không? Khi nghe mẹ nói con cũng đã cười mẹ là
trẻ con quá đi mất. Ấy vậy mà giờ, mẹ mất rồi, con cũng bỗng nhiên thành
thói quen, nằm giống y như mẹ". Con bé kéo tấm drap mỏng đắp lên ngực
và nằm quay lưng vào vách, mặt hướng về phía anh.
Anh bỗng ước ao con bé xoay lưng về phía mình. Nhưng anh chỉ ngồi lặng
yên không nói. Chẳng còn gì có thể nói về quá khứ, bởi giờ đây nàng
không còn nữa. Anh không biết vào giờ phút cuối gương mặt nàng như thế
nào, nhưng anh hình dung nàng lúc ấy cũng như thế, cái đầu nhỏ nhắn,
những sợi tóc mềm lả trên gối và cái nhìn lúc nào cũng hướng về một phía
mà anh cứ nghĩ là không có anh."
(Suối Bạc - Trần Thuỳ Mai)
"Ngày xưa yêu nhau, mỗi lần nằm cạnh anh, cô thường thích quay lưng lại với anh, không phải vì cô hờ hững, mà vì cô thích cái cảm giác được che chở bé nhỏ bên cạnh anh, ngoan ngoãn như một chú mèo khật khừ rúc lưng vào vòng tay anh mà ngủ, chỉ vì những phút yên bình như thế, mà bao nhiêu sóng gió cô đều nghĩ rằng sẽ cố gắng vượt qua được. Mãi sau này khi xa nhau, khi không còn hơi ấm nồng nàn trong hơi thở của anh trên bờ vai cô, không còn anh kéo chăn và vỗ về cô mỗi đêm khi cô nằm mơ thấy ác mộng, cô vẫn nhỡ mãi cảm giác yên bình đấy. Anh ra đi để lại khoảng trống quá lớn sau lưng cô..." ~ Đọc ở đâu đó... mà không nhớ rõ...
No comments:
Post a Comment