"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

March 20, 2012

Để thấy đời thật hơn



Sau những cuộc vui…
Bao giờ cũng là những đoạn đường đi về.
Hóa ra rằng ai cũng phải về?

Tôi thấy không quá thất vọng về thế hệ sau mình, mặc dù những người ở giai đoạn sống của tôi trách móc rất nhiều về họ. Trong số những người đó, tôi vẫn tìm thấy những ánh sáng le lói, giống như bạn đã đi một con đường hầm rất dài và bỗng thấy ánh sáng mặt trời. Ở cái thế hệ đó, tôi tìm thấy vài người luôn khiến tôi yêu quý. Câu chuyện không có gì nhiều, nhưng với tôi luôn rất giá trị. Tôi vừa uống với những người ở cái thế hệ đó trở về. Và đột nhiên thấy lòng rất dịu, dễ chịu như là mình đã chăm sóc một cái cây tới lúc nó nở hoa. Là đẹp hay xấu, là dở hoặc hay, cái đó tùy dòng đời xét đoán. Tôi ưng.
Nhân cái dịp đi uống khi người đang rất mệt, tôi muốn nói về rượu. Hãy nói về rượu một chút nhé?
Tôi chưa bao giờ thật sự nói về rượu, bởi bản thân nó chẳng có gì để nói, và cũng chẳng có gì hay để khuyến khích. Nhưng tôi đã luôn uống, qua nhiều năm. Như một bản nhạc du dương mà mỗi đứa trẻ thích nghe trước khi đi ngủ. Khi được hỏi về lý do, tôi đã bối rối ít lâu. Nhưng rồi mỉm cười. Có người nói với tôi rằng người ta uống rượu vì thấy vui, vì muốn quên đi nỗi buồn. Tôi uống rượu vì tôi thấy rượu chân thành, như một người bạn chưa bao giờ phản bội, đã ở bên tôi tất cả những lúc vinh quang hoặc bần hàn. Những ngày tháng xa nhà, chẳng có ai thật sự ở cạnh, những đêm buồn và cô đơn nhất, tôi uống. Những ngày tỉnh dậy với tâm trạng vui vẻ, tôi uống. Những ngày mưa, tôi uống. Những ngày nắng, tôi uống. Sự thực, điều đó cực đoan một cách rất Song Ngư, nhưng như một cô gái Thần Nông từng nói: Song Ngư là mỏng manh và dễ vỡ. Thực ra điều đó đúng. Và những lúc khi cảm thấy điều đó tới gần, những chàng trai như tôi gượng dậy và bấu víu lấy cuộc đời, để cân bằng lại cán cân cảm xúc. Và thấy đẹp.

Khi đi trên con đường về nhà sau mỗi buổi rượu, tôi thấy thực ra mình tỉnh nhiều hơn say, và phần còn lại của xã hội say nhiều hơn tỉnh. Họ nói họ tỉnh ư? Thật sao khi con người giờ chẳng còn ở cạnh nhau như họ vẫn từng ở cạnh. Tỉnh ư? Tỉnh mà có thể bỏ bố mẹ mình gần 10 cái Tết sao. Tỉnh ư? Tỉnh mà có thể rời xa nhau sau rất nhiều yêu thương say đắm. Tỉnh ư? Tỉnh mà có thể sống như đang chết dần thế sao.
Chẳng có điều gì trong số đó khiến tôi phải đánh một dấu hỏi chấm, bởi nó đang là những sự thật diễn ra trước mắt chúng ta hàng ngày, đến phũ phàng. Thế nên tôi tỉnh hơn rất nhiều so với những trái tim đang đập chậm dần ngoài kia. Họ nói về tình yêu, như thế họ biết rất rất rõ nó. Nhưng họ liệu đã trải qua tất cả nhưng cung bậc thăng trầm nhất của một cuộc tình – cũng là một cuộc đời nho nhỏ. Thiên Ngân đã có một bài thơ có những câu thế này (mà Bọt biển là người đã chợt nhắc tôi):
“Tôi gớm những kẻ ăn bánh mì nửa ổ, thuốc hút nửa chừng và yêu cầm cự cho hết tháng đoạn ngày thôi.”
Tôi cũng ghét cay những kẻ đó. Nhìn họ như sắp chết.
Tôi thích một sự sống căng đầy, yêu thì yêu tới chết, sống thì sống cho căng tràn nhựa, đau khổ có thể tới tột cùng, nhưng những cuộc vui thì cũng phải đùng đoàng khói lửa. Nói chung là sống có điểm nhấn. Ai cũng mong những chốn yên bình – nhưng không hiểu được cái cuộc đời thật nghiệt này – thì cái chốn bình yên đó liệu có mấy ý nghĩa?
  Thực ra, cuộc sống quá chậm, nhưng dòng đời nhanh quá, đẩy tất cả chúng ta lướt qua nhau. Để rồi ta không nhận ra ai sẽ là người đưa ta về đêm nay, ai đã là người nhìn ta bằng một ánh mắt thiết tha suốt cả cuộc vui, ai đã người dù không nói – nhưng vẫn sẵn sàng dành cả đời để mang lại hạnh phúc cho ta… Trong cái cuộc sống hữu hạn, chỉ có tình cảm là vô hạn. Song Ngư nói thế và tin thế – bởi đến khi hoài niệm qua đi, tuổi trẻ qua đi, tiền bạc và danh vọng qua đi, ta chỉ còn sống bằng tình cảm, cái tình cảm như những người bạn già tìm một ván cờ qua ngày. Qua ngày thật, mà cũng chân thành thật. Vậy thì tại sao phải đốt thời gian để kiếm tìm những dối lừa.
Tôi có một người bạn ở Manheim, Germany – cô bạn đó chẳng bao giờ nói, nhưng vẫn luôn thấu cảm. Tôi thiết tha bao có nhiều hơn một người bạn như vậy. Để có xa nhau mấy, vẫn cảm thấy nhau rất gần – còn hơn biết bao nhiều cuộc vui mà thấy chúng ta bỗng như lại cô đơn giữa biển người. Sống. Sống gần lại thôi, để thấy đời thật hơn.
Thật hơn chút nữa…

Copied from: Để thấy đời thật hơn

No comments:

Post a Comment