Bức tranh thêu dở... |
Về sau, nếu có ai đấy chịu được cái tính trái khoáy của mình và yêu mình thật lòng, thì những giây phút hạnh phúc nhất (ideally) sẽ là mình ngồi thêu, bạn ý giúp mình cuộn chỉ thêu và 2 đứa cùng xem TV, thế thôi, không ồn ào, ngộp thở trong những bar, những club, không đông người, chỉ 2 đứa với nhau thôi.
Mình hôm lâu lắm rồi bảo với Mai Linh là sau này mình chẳng cần công việc, làm to nọ kia, mình chỉ thích kiếm tiền đủ ăn, đủ tiêu rồi mình sẽ dành thời gian ở nhà, nấu ăn, làm bánh, lo đủ 3 bữa ăn, rồi mùa hè, sẽ cho cả nhà đi du lich, nhiều tiền thì du lịch nước ngoài, ít tiền hơn thì du lịch Lào, Thái, Campuchia. Kiểu nhiều khi cũng thấy tiếc cái bằng mình đang học dở và đang cố gắng để xong nốt, nhưng mình còn nhiều thứ khác làm niềm vui hơn là công việc. Còn bạn mình (cái cô bạn ở trên ý) thì lại tuyên bố là lao vào công việc vì ngoài công việc ra không còn gì khác để vui. Mình thì thấy, nếu có chết đi, thì tiền và công việc cũng không theo mình xuống suối vàng suối bạc được, nên là hãy sống sao để cảm thấy mình vui, mình hạnh phúc, xuất phát điểm mình hơn bố mẹ mình rất nhiều điều, và mình chỉ cần cố gắng để xuất phát điểm của con cái mình sau này hơn mình, thế thôi là đủ. Cs là thế, đôi khi mong manh như một sợi chỉ, nhiều người đến khi chết đi rồi vẫn chưa biết thế nào là hạnh phúc, thế nên hãy tự hài lòng và cảm thấy hạnh phúc vì những gì mình đang có.
The best is yet to be....
No comments:
Post a Comment