"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

March 18, 2012

Life and death

Đôi khi cuộc đời thay đổi chỉ trong tíc tắc. Mới hôm qua đây còn khỏe mạnh, hôm nay đây đã ốm yếu, mới hôm qua vẫn còn đây, mà hnay đã xa lắm rồi. Cuộc đời không ai đọc được chứ ngờ.
~~~~~~
Hôm t5 nghe tin e ở trong urgent care, chị và Nghi đã chạy đến một cách nhanh nhất, và theo e cùng ambulance vào viện cùng em ở trong emergency room, cầm tay em trong lúc em đau nhất, nhìn thấy đôi mắt em dại đi khi em nói với chị :"chị ơi, em đau" mà chị thực sự cảm thấy tuyệt vọng, vì chị không thể làm được gì, không thể san sẻ cùng em nỗi đau em đang chịu đựng, lúc đấy chị chỉ ước giá mà chị có thể san sẻ cho em một nửa những gì em đang trải qua. Đêm đấy em mổ, ca mổ có lẽ sẽ làm thay đổi cuộc đời em sau này, và em có lẽ còn quá trẻ để lường hết những gì đang xảy ra với em. Khi chị nghe tin chị chỉ ước gì người đó ko phải là em ~ cô bé gầy gò đang nằm trên giường thiếp đi sau một đêm với nhiều biến động.
Chị nghỉ làm 1/2 ngày hôm sau để thay phiên với mọi người vào với em, chị biết những điều đó sẽ không đủ để san sẻ với em những gì em trải qua, nhưng để em biết rằng em không phải vượt qua khó khăn này một mình. Chị thương em lắm.Nhìn em nằm nhỏ bé, nhìn em đau mà chị chỉ muốn break down và khóc òa lên, nhưng chị biết chị không được phép làm thế, chị phải mạnh mẽ để em chị còn chóng khỏi. Cố gắng lên nhé bé yêu... Chị sẽ luôn nguyện cầu cho em.
~~~~
những chuyện xảy ra làm mình nhận ra rằng, tiền bạc, nghề nghiệp, tất cả mọi thứ không có gì quan trọng bằng sức khỏe và hạnh phúc... tiền mất có thể làm lại, nghề nghiệp mất hãy còn cả ngàn cơ hội khác để làm lại từ đầu, nhưng sức khỏe một khi đã mất thì không thể lấy lại được, và tiền và nghề nghiệp có là gì nếu cuộc sống không được hạnh phúc....
 ~~~~~
Mấy hôm nay ra vào viện mệt kinh người. Đêm nằm ngủ toàn chợp mắt được 2 tiếng rồi lại mở mắt. Anh họ sáng nay nhắn tin ông nội vào viện cấp cứu, bố gọi điện về thì chú báo tình hình xấu đi, nhắn bố chuẩn bị tinh thần để về. Mình ra vào viện chăm sóc bạn mà không thể vào viện thăm ông. Nỗi buồn của những đứa xa nhà là không thể ở cạnh người thân trong những lúc này. Ông vẫn bảo mình giống bà nội nhất, ông có cái ảnh hồi bà 20 tuổi, trong mình giống hệt bà. Ông nội năm nay 94 tuổi rồi, năm ngoái về mình còn hứa với ông là sẽ cố gắng tìm cho ông cháu rể sớm và cho ông ăn cỗ cưới sớm nhất. Vậy mà...ông ơi cố lên ông nhé. Ông hứa với cháu là sẽ chờ để được ăn cỗ cưới của cháu mà. :-(...

Đôi khi cố giấu những tiếng thở dài.

Có những nỗi buồn không thể nói ra thành lời...

No comments:

Post a Comment