"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

March 15, 2012

Goodbye

I... said goodbye to that certain someone at the airport, never thought that was the last time I was be able to hold his hands, hug him tightly, And never thought the kiss goodbye was the last.
For months, every single time I saw airplanes, i wished i was on that plane flying away...
For months until now, when i was at the airport traveling and heard the destination get called on PA system I startled, actually, i felt the pain in my heart for the first 6 months, like somebody stabbed the knife through my heart, now just startling...
Never thought that was an actual goodbye...

Đôi khi cũng đặt mình vào thể giả định là nếu bh mình gặp lại người đó ở một nơi nào đó không một cái hẹn, chỉ là tình cờ như định mệnh đã xô đẩy 2 đứa đến với nhau, mình sẽ nói gì, làm gì, hành động gì, và liệu con người chai sạn của mình, trái tim yếu đuối của mình có còn cảm thấy rung động lại một lần nữa hay ko? Mình biết mình chưa đủ dũng cảm để đối mặt với người ấy, và có lẽ mình sẽ chẳng bao h dũng cảm đủ để đối mặt với người đó và những điều đã xảy ra; chính vì thế mà mình trốn chạy, chạy đi thật xa để mong tìm thấy được sự thanh thản. Vậy mà thi thoảng lắm, chữ "nếu như" vẫn làm mình băn khoăn và day dứt, vẫn làm mình chùn bước khi nghĩ về tương lai.
Trong một thời gian dài, mình đã tưởng mình thực sự lãng quên, nhưng khi đủ tỉnh táo hơn và tĩnh lặng lại mình nhận ra rằng chính mình lại là người nhầm lẫn giữa sự lãng quên và sự tha thứ... Mình dành cho người đó sự tha thứ, nhưng ko thể cho người đó vào lãng quên. Có lẽ vì thế vết thương vẫn sâu, vẫn âm ỉ và thi thoảng...nhói đau. Mình ko căm ghét hay buồn vì những chuyện cũ, chỉ buồn vì những chuyện đã xảy ra đã biến mình một cô gái ko đủ tự tin, ko đủ nhiệt huyết, ko đủ tin tưởng và ko bước ra phố với nụ cười tươi trên môi nữa. Mình thu hẹp lại với thế giới chung quanh, Mình sợ rồi sẽ phải đớn đau đến tột cùng một lần nữa. Và rồi, những chữ "nếu như" trong những phút mỏi mệt, những phút yếu lòng, những lúc nhớ phát điên lên rồi cũng qua, cuộc sống cứ thế rồi cũng trôi đi, Ko màu mè, ko hạnh phúc và không đớn đau. Xét cho cùng tình yêu nào rồi cũng chỉ là một thói quen, thói quen ở bên cạnh nhau, thói quen có nhau trong cuộc đời, và thói quen xa nhau mãi mãi. và với mình, mình chỉ chưa bao h nghĩ rằng lần đó lại là lần gặp cuối.


No comments:

Post a Comment