"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

March 28, 2012

Ready to shelve away
my 2 years baby

I have to shelve away my 2 years project. Now all the plan is just a blur. 2 years... I have put my heart and soul to that project. 2 damn years. Now i got NOTHING...
Had a good cry! Life is hard!
It takes great strength to give up but it's better than beating a dead horse!
Everything will be okay by the end!

March 27, 2012

Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu…
Những bóng người trên sân ga - Nguyễn Bính


Đôi lúc cũng buồn cười, ngồi nghĩ là không biết nếu bh ai đó thông báo lấy vợ thì mình sẽ cảm thấy thế nào. Đôi khi cũng mong là bạn ý lấy vợ béng đi cho nó êm chuyện, Mình đỡ phải suy nghĩ lăn tăn, đỡ phải sa ngã và tái nghiện, bạn ý sẽ phải bận bịu chăm vợ chăm con và ko còn lăn tăn quan tâm đến đứa khác nữa, mặc dù mình biết cảm giác khi biết người yêu cũ đi lấy vợ chẳng dễ dàng tí nào, nhưng nhiều lúc mình cứ mong muốn thế.
ahhhhhh....
Mình hay có thói quen muốn gặp lại người yêu cũ sau rất nhiều năm sau khi chia tay, để tìm cho mình một closure. Để xem cái cảm giác vẫn còn nhớ đến nhau là vì còn tình cảm hay là vì một chút níu kéo cái kỉ niệm. Và để tìm kiếm câu trả lời cho hàng ngàn cấu hỏi what if đã và đang từng có.
on a second and third thoughts, Nhiều lúc cảm thấy nhiều người coi mình như trò đùa.... oh well...

March 26, 2012

...

Bức tranh thêu dở...
Bạn mình cứ hỏi đi hỏi lại một câu trong vòng nhiều năm, mình hay làm mọi thứ một mình như thế, mình có thấy buồn không?.Hôm qua bạn lại hỏi: "thường thì cuối tuần mẹ hay làm gi?". Mình thì trả lời rất thật, bảo là mình hay đi yoga buổi sáng hoặc buổi trưa, buổi chiều thì hay running errands, rồi nấu ăn, chụp ảnh, thêu.thùa. Bạn lại hỏi : "mẹ không thấy buồn ah, cuối tuần bt của mẹ, như cuối tuần của con không có ai chơi cùng ý" "con cảm thấy các hoạt động của mẹ toàn những hoạt động một mình". Mình cười, không biết nên nói gì. Mình thấy hài lòng cuộc sống bh, có niềm vui, và hobby, mình tự tạo ra đưọc niềm vui mà không cần phải sống như cây tầm gửi bằng niềm vui của người khác mang đến khi mình đi chơi với ngưòi khác. Những người như thế, sẽ cảm thấy rất cô đơn khi ngồi một mình, còn mình, thì mình thấy bình yên. Bạn bảo :"không nghĩ TA lại như thế này đâu nhé, con cảm tưởng mẹ là con người của đám đông". Mình thì nghĩ, mình luôn luôn thế này, chỉ có điều người ta có cất công tìm hiểu mình hay không thôi. Mình bảo với bạn mình rằng từ bé mình đã phải chơi một mình, bố mẹ hay nhốt khoá mình ở trong nhà mỗi khi đi vắng, nên mình cũng quen.
Về sau, nếu có ai đấy chịu được cái tính trái khoáy của mình và yêu mình thật lòng, thì những giây phút hạnh phúc nhất (ideally) sẽ là mình ngồi thêu, bạn ý giúp mình cuộn chỉ thêu và 2 đứa cùng xem TV, thế thôi, không ồn ào, ngộp thở trong những bar, những club, không đông người, chỉ 2 đứa với nhau thôi.
Mình hôm lâu lắm rồi bảo với Mai Linh là sau này mình chẳng cần công việc, làm to nọ kia, mình chỉ thích kiếm tiền đủ ăn, đủ tiêu rồi mình sẽ dành thời gian ở nhà, nấu ăn, làm bánh, lo đủ 3 bữa ăn, rồi mùa hè, sẽ cho cả nhà đi du lich, nhiều tiền thì du lịch nước ngoài, ít tiền hơn thì du lịch Lào, Thái, Campuchia. Kiểu nhiều khi cũng thấy tiếc cái bằng mình đang học dở và đang cố gắng để xong nốt, nhưng mình còn nhiều thứ khác làm niềm vui hơn là công việc. Còn bạn mình (cái cô bạn ở trên ý) thì lại tuyên bố là lao vào công việc vì ngoài công việc ra không còn gì khác để vui. Mình thì thấy, nếu có chết đi, thì tiền và công việc cũng không theo mình xuống suối vàng suối bạc được, nên là hãy sống sao để cảm thấy mình vui, mình hạnh phúc, xuất phát điểm mình hơn bố mẹ mình rất nhiều điều, và mình chỉ cần cố gắng để xuất phát điểm của con cái mình sau này hơn mình, thế thôi là đủ. Cs là thế, đôi khi mong manh như một sợi chỉ, nhiều người đến khi chết đi rồi vẫn chưa biết thế nào là hạnh phúc, thế nên hãy tự hài lòng và cảm thấy hạnh phúc vì những gì mình đang có.
The best is yet to be....

March 21, 2012

Quay lưng

"Bé Bi lắc đầu: "Ba vẽ sai rồi. Khi nằm một mình mẹ không bao giờ quay mặt vào vách".
"Vớ vẩn. Ba biết rõ mẹ con mà".
Bé Bi ngước nhìn anh, vẻ bỡ ngỡ. "Mẹ bảo con, từ nhỏ, lúc nào mẹ cũng nằm quay lưng vào vách. Có thế mẹ mới yên tâm ngủ say".
"Sao vậy?"
"Vì bà ngoại mất sớm, từ nhỏ mẹ ngủ một mình. Mẹ rất sợ ma, lúc ngủ mẹ tựa lưng vào tường. Lúc ấy mẹ cứ nghĩ nếu có gì nguy hiểm hiện ra thì nó sẽ đến từ phía bên ngoài, và mẹ quay về phía đó bởi vì ít nhất sau lưng cũng đã có bức tường che chắn".
"Ba luôn nhìn thấy mẹ quay lưng về phía ba".
"Vì lúc đó, ba là chỗ dựa, là một chỗ che chắn tốt hơn".
Một cảm giác như là say sóng đột ngột chiếm lấy anh. Bé Bi nằm xuống: "Ba thấy buồn cười phải không? Khi nghe mẹ nói con cũng đã cười mẹ là trẻ con quá đi mất. Ấy vậy mà giờ, mẹ mất rồi, con cũng bỗng nhiên thành thói quen, nằm giống y như mẹ". Con bé kéo tấm drap mỏng đắp lên ngực và nằm quay lưng vào vách, mặt hướng về phía anh.
Anh bỗng ước ao con bé xoay lưng về phía mình. Nhưng anh chỉ ngồi lặng yên không nói. Chẳng còn gì có thể nói về quá khứ, bởi giờ đây nàng không còn nữa. Anh không biết vào giờ phút cuối gương mặt nàng như thế nào, nhưng anh hình dung nàng lúc ấy cũng như thế, cái đầu nhỏ nhắn, những sợi tóc mềm lả trên gối và cái nhìn lúc nào cũng hướng về một phía mà anh cứ nghĩ là không có anh."
 (Suối Bạc - Trần Thuỳ Mai)
 
"Ngày xưa yêu nhau, mỗi lần nằm cạnh anh, cô thường thích quay lưng lại với anh, không phải vì cô hờ hững, mà vì cô thích cái cảm giác được che chở bé nhỏ bên cạnh anh, ngoan ngoãn như một chú mèo khật khừ rúc lưng vào vòng tay anh mà ngủ, chỉ vì những phút yên bình như thế, mà bao nhiêu sóng gió cô đều nghĩ rằng sẽ cố gắng vượt qua được. Mãi sau này khi xa nhau, khi không còn hơi ấm nồng nàn trong hơi thở của anh trên bờ vai cô, không còn anh kéo chăn và vỗ về cô mỗi đêm khi cô nằm mơ thấy ác mộng, cô vẫn nhỡ mãi cảm giác yên bình đấy. Anh ra đi để lại khoảng trống quá lớn sau lưng cô..." ~ Đọc ở đâu đó... mà không nhớ rõ...

March 20, 2012

Để thấy đời thật hơn



Sau những cuộc vui…
Bao giờ cũng là những đoạn đường đi về.
Hóa ra rằng ai cũng phải về?

Tôi thấy không quá thất vọng về thế hệ sau mình, mặc dù những người ở giai đoạn sống của tôi trách móc rất nhiều về họ. Trong số những người đó, tôi vẫn tìm thấy những ánh sáng le lói, giống như bạn đã đi một con đường hầm rất dài và bỗng thấy ánh sáng mặt trời. Ở cái thế hệ đó, tôi tìm thấy vài người luôn khiến tôi yêu quý. Câu chuyện không có gì nhiều, nhưng với tôi luôn rất giá trị. Tôi vừa uống với những người ở cái thế hệ đó trở về. Và đột nhiên thấy lòng rất dịu, dễ chịu như là mình đã chăm sóc một cái cây tới lúc nó nở hoa. Là đẹp hay xấu, là dở hoặc hay, cái đó tùy dòng đời xét đoán. Tôi ưng.
Nhân cái dịp đi uống khi người đang rất mệt, tôi muốn nói về rượu. Hãy nói về rượu một chút nhé?
Tôi chưa bao giờ thật sự nói về rượu, bởi bản thân nó chẳng có gì để nói, và cũng chẳng có gì hay để khuyến khích. Nhưng tôi đã luôn uống, qua nhiều năm. Như một bản nhạc du dương mà mỗi đứa trẻ thích nghe trước khi đi ngủ. Khi được hỏi về lý do, tôi đã bối rối ít lâu. Nhưng rồi mỉm cười. Có người nói với tôi rằng người ta uống rượu vì thấy vui, vì muốn quên đi nỗi buồn. Tôi uống rượu vì tôi thấy rượu chân thành, như một người bạn chưa bao giờ phản bội, đã ở bên tôi tất cả những lúc vinh quang hoặc bần hàn. Những ngày tháng xa nhà, chẳng có ai thật sự ở cạnh, những đêm buồn và cô đơn nhất, tôi uống. Những ngày tỉnh dậy với tâm trạng vui vẻ, tôi uống. Những ngày mưa, tôi uống. Những ngày nắng, tôi uống. Sự thực, điều đó cực đoan một cách rất Song Ngư, nhưng như một cô gái Thần Nông từng nói: Song Ngư là mỏng manh và dễ vỡ. Thực ra điều đó đúng. Và những lúc khi cảm thấy điều đó tới gần, những chàng trai như tôi gượng dậy và bấu víu lấy cuộc đời, để cân bằng lại cán cân cảm xúc. Và thấy đẹp.

Khi đi trên con đường về nhà sau mỗi buổi rượu, tôi thấy thực ra mình tỉnh nhiều hơn say, và phần còn lại của xã hội say nhiều hơn tỉnh. Họ nói họ tỉnh ư? Thật sao khi con người giờ chẳng còn ở cạnh nhau như họ vẫn từng ở cạnh. Tỉnh ư? Tỉnh mà có thể bỏ bố mẹ mình gần 10 cái Tết sao. Tỉnh ư? Tỉnh mà có thể rời xa nhau sau rất nhiều yêu thương say đắm. Tỉnh ư? Tỉnh mà có thể sống như đang chết dần thế sao.
Chẳng có điều gì trong số đó khiến tôi phải đánh một dấu hỏi chấm, bởi nó đang là những sự thật diễn ra trước mắt chúng ta hàng ngày, đến phũ phàng. Thế nên tôi tỉnh hơn rất nhiều so với những trái tim đang đập chậm dần ngoài kia. Họ nói về tình yêu, như thế họ biết rất rất rõ nó. Nhưng họ liệu đã trải qua tất cả nhưng cung bậc thăng trầm nhất của một cuộc tình – cũng là một cuộc đời nho nhỏ. Thiên Ngân đã có một bài thơ có những câu thế này (mà Bọt biển là người đã chợt nhắc tôi):
“Tôi gớm những kẻ ăn bánh mì nửa ổ, thuốc hút nửa chừng và yêu cầm cự cho hết tháng đoạn ngày thôi.”
Tôi cũng ghét cay những kẻ đó. Nhìn họ như sắp chết.
Tôi thích một sự sống căng đầy, yêu thì yêu tới chết, sống thì sống cho căng tràn nhựa, đau khổ có thể tới tột cùng, nhưng những cuộc vui thì cũng phải đùng đoàng khói lửa. Nói chung là sống có điểm nhấn. Ai cũng mong những chốn yên bình – nhưng không hiểu được cái cuộc đời thật nghiệt này – thì cái chốn bình yên đó liệu có mấy ý nghĩa?
  Thực ra, cuộc sống quá chậm, nhưng dòng đời nhanh quá, đẩy tất cả chúng ta lướt qua nhau. Để rồi ta không nhận ra ai sẽ là người đưa ta về đêm nay, ai đã là người nhìn ta bằng một ánh mắt thiết tha suốt cả cuộc vui, ai đã người dù không nói – nhưng vẫn sẵn sàng dành cả đời để mang lại hạnh phúc cho ta… Trong cái cuộc sống hữu hạn, chỉ có tình cảm là vô hạn. Song Ngư nói thế và tin thế – bởi đến khi hoài niệm qua đi, tuổi trẻ qua đi, tiền bạc và danh vọng qua đi, ta chỉ còn sống bằng tình cảm, cái tình cảm như những người bạn già tìm một ván cờ qua ngày. Qua ngày thật, mà cũng chân thành thật. Vậy thì tại sao phải đốt thời gian để kiếm tìm những dối lừa.
Tôi có một người bạn ở Manheim, Germany – cô bạn đó chẳng bao giờ nói, nhưng vẫn luôn thấu cảm. Tôi thiết tha bao có nhiều hơn một người bạn như vậy. Để có xa nhau mấy, vẫn cảm thấy nhau rất gần – còn hơn biết bao nhiều cuộc vui mà thấy chúng ta bỗng như lại cô đơn giữa biển người. Sống. Sống gần lại thôi, để thấy đời thật hơn.
Thật hơn chút nữa…

Copied from: Để thấy đời thật hơn

Lifetime

In the space between yes and no, there’s a lifetime. It’s the difference between the path you walk and the one you leave behind; it’s the gap between who you thought you could be and who you really are; its the legroom for the lies you’ll tell yourself in the future. ~ Jodi Picoult (Change of Heart)

Be truth to who you really are, because you know what everybody else is taken.

There are so many tough decisions in life that we have to make and yes I've been that place before when i have to face to decide, did I want to study in the States, should I stay home after my first year in the States, should I move back home after college, where I wanna be for the next 5-10 years, who I wanna be with, what do I want to study, what do I wanna do for the rest of my life... and there are so many decisions that I'm still facing it to decide right now. But I do know one thing, deep deep down inside I already know what I want, just because other people talks, other people influences in a way that made I think it's not what I want, it's not what I meant to be, that made me always have a second thought.

When it comes to tough decision in life and I usually cant sleep, I'm a type of person who over-thinking, over-worrying, and over-nervous...with the result of me not sleeping, but I'm usually patient and wait until the moment I have to decide. I usually already know what my decision is, just the matter of say-ing it all out loud, even though the moment I said it is going to hurt me the most.

One of my special guy friend said this to me: Quyết định đúng đắn nhất là quyêt định được đưa ra tại thời điểm quyết định. There were many times through out the tiny portion of my life that I regretted the decisions that I have made but every single time I looked back, then I asked myself: if I could go back and do it all over again, would it change anything? then my answer has always been No.

So wait for it my friends, wait for the right moment to say it all out loud, before then do the best that you can do at the moment, on my sleepless nights that I usually lay there and think about my life, I always told myself that, I don't have to decide where I wanna be for the next 10 years, what do I wanna do for the rest of my life right now, the best that I can do for myself right now is to fall to sleep, and tomorrow will come. Deep down inside you already know the decision is, after all, it's you ~not everybody else~ is going to live with that decision. Once you be truth to yourself, nothing else matters anymore. 

To my girls who face the decision: should I agree to marry the guy?

"“Nếu đã lựa chọn đi về bên trái, thì gặp phải những chông gai, chúng ta hãy mỉm cười và nói rằng, con đường bên kia chắc cũng khó đi như vậy; nếu đi về bên phải, gặp những giấc mơ đẹp đẽ, chúng ta cũng hãy mỉm cười mà nói rằng, con đường bên kia chắc cũng huy hoàng như vậy”.
….
Trong tình yêu, đôi khi người ta sẽ phải đưa ra những sự chọn lựa đầy khó khăn. Có thể đúng, mà cũng có thể sai. Nhưng dù thế nào thì cũng đừng hối hận, như vậy mới có thể hạnh phúc."

March 18, 2012

Life and death

Đôi khi cuộc đời thay đổi chỉ trong tíc tắc. Mới hôm qua đây còn khỏe mạnh, hôm nay đây đã ốm yếu, mới hôm qua vẫn còn đây, mà hnay đã xa lắm rồi. Cuộc đời không ai đọc được chứ ngờ.
~~~~~~
Hôm t5 nghe tin e ở trong urgent care, chị và Nghi đã chạy đến một cách nhanh nhất, và theo e cùng ambulance vào viện cùng em ở trong emergency room, cầm tay em trong lúc em đau nhất, nhìn thấy đôi mắt em dại đi khi em nói với chị :"chị ơi, em đau" mà chị thực sự cảm thấy tuyệt vọng, vì chị không thể làm được gì, không thể san sẻ cùng em nỗi đau em đang chịu đựng, lúc đấy chị chỉ ước giá mà chị có thể san sẻ cho em một nửa những gì em đang trải qua. Đêm đấy em mổ, ca mổ có lẽ sẽ làm thay đổi cuộc đời em sau này, và em có lẽ còn quá trẻ để lường hết những gì đang xảy ra với em. Khi chị nghe tin chị chỉ ước gì người đó ko phải là em ~ cô bé gầy gò đang nằm trên giường thiếp đi sau một đêm với nhiều biến động.
Chị nghỉ làm 1/2 ngày hôm sau để thay phiên với mọi người vào với em, chị biết những điều đó sẽ không đủ để san sẻ với em những gì em trải qua, nhưng để em biết rằng em không phải vượt qua khó khăn này một mình. Chị thương em lắm.Nhìn em nằm nhỏ bé, nhìn em đau mà chị chỉ muốn break down và khóc òa lên, nhưng chị biết chị không được phép làm thế, chị phải mạnh mẽ để em chị còn chóng khỏi. Cố gắng lên nhé bé yêu... Chị sẽ luôn nguyện cầu cho em.
~~~~
những chuyện xảy ra làm mình nhận ra rằng, tiền bạc, nghề nghiệp, tất cả mọi thứ không có gì quan trọng bằng sức khỏe và hạnh phúc... tiền mất có thể làm lại, nghề nghiệp mất hãy còn cả ngàn cơ hội khác để làm lại từ đầu, nhưng sức khỏe một khi đã mất thì không thể lấy lại được, và tiền và nghề nghiệp có là gì nếu cuộc sống không được hạnh phúc....
 ~~~~~
Mấy hôm nay ra vào viện mệt kinh người. Đêm nằm ngủ toàn chợp mắt được 2 tiếng rồi lại mở mắt. Anh họ sáng nay nhắn tin ông nội vào viện cấp cứu, bố gọi điện về thì chú báo tình hình xấu đi, nhắn bố chuẩn bị tinh thần để về. Mình ra vào viện chăm sóc bạn mà không thể vào viện thăm ông. Nỗi buồn của những đứa xa nhà là không thể ở cạnh người thân trong những lúc này. Ông vẫn bảo mình giống bà nội nhất, ông có cái ảnh hồi bà 20 tuổi, trong mình giống hệt bà. Ông nội năm nay 94 tuổi rồi, năm ngoái về mình còn hứa với ông là sẽ cố gắng tìm cho ông cháu rể sớm và cho ông ăn cỗ cưới sớm nhất. Vậy mà...ông ơi cố lên ông nhé. Ông hứa với cháu là sẽ chờ để được ăn cỗ cưới của cháu mà. :-(...

Đôi khi cố giấu những tiếng thở dài.

Có những nỗi buồn không thể nói ra thành lời...

March 15, 2012

Goodbye

I... said goodbye to that certain someone at the airport, never thought that was the last time I was be able to hold his hands, hug him tightly, And never thought the kiss goodbye was the last.
For months, every single time I saw airplanes, i wished i was on that plane flying away...
For months until now, when i was at the airport traveling and heard the destination get called on PA system I startled, actually, i felt the pain in my heart for the first 6 months, like somebody stabbed the knife through my heart, now just startling...
Never thought that was an actual goodbye...

Đôi khi cũng đặt mình vào thể giả định là nếu bh mình gặp lại người đó ở một nơi nào đó không một cái hẹn, chỉ là tình cờ như định mệnh đã xô đẩy 2 đứa đến với nhau, mình sẽ nói gì, làm gì, hành động gì, và liệu con người chai sạn của mình, trái tim yếu đuối của mình có còn cảm thấy rung động lại một lần nữa hay ko? Mình biết mình chưa đủ dũng cảm để đối mặt với người ấy, và có lẽ mình sẽ chẳng bao h dũng cảm đủ để đối mặt với người đó và những điều đã xảy ra; chính vì thế mà mình trốn chạy, chạy đi thật xa để mong tìm thấy được sự thanh thản. Vậy mà thi thoảng lắm, chữ "nếu như" vẫn làm mình băn khoăn và day dứt, vẫn làm mình chùn bước khi nghĩ về tương lai.
Trong một thời gian dài, mình đã tưởng mình thực sự lãng quên, nhưng khi đủ tỉnh táo hơn và tĩnh lặng lại mình nhận ra rằng chính mình lại là người nhầm lẫn giữa sự lãng quên và sự tha thứ... Mình dành cho người đó sự tha thứ, nhưng ko thể cho người đó vào lãng quên. Có lẽ vì thế vết thương vẫn sâu, vẫn âm ỉ và thi thoảng...nhói đau. Mình ko căm ghét hay buồn vì những chuyện cũ, chỉ buồn vì những chuyện đã xảy ra đã biến mình một cô gái ko đủ tự tin, ko đủ nhiệt huyết, ko đủ tin tưởng và ko bước ra phố với nụ cười tươi trên môi nữa. Mình thu hẹp lại với thế giới chung quanh, Mình sợ rồi sẽ phải đớn đau đến tột cùng một lần nữa. Và rồi, những chữ "nếu như" trong những phút mỏi mệt, những phút yếu lòng, những lúc nhớ phát điên lên rồi cũng qua, cuộc sống cứ thế rồi cũng trôi đi, Ko màu mè, ko hạnh phúc và không đớn đau. Xét cho cùng tình yêu nào rồi cũng chỉ là một thói quen, thói quen ở bên cạnh nhau, thói quen có nhau trong cuộc đời, và thói quen xa nhau mãi mãi. và với mình, mình chỉ chưa bao h nghĩ rằng lần đó lại là lần gặp cuối.


March 6, 2012

Failure

Hnay giật mình nhớ ra, vậy là đã tròn 2 năm kể từ cái ngày cả cái con dg mình đang đi sụp đổ trc mặt. Vậy là đã 2 năm cho cái lần nhận chữ Fail đầu tiên trg đời cho một kì thi quan trọng gần như là nhất! Bạn bè hồi ấy cũng giật mình ngạc nhiên vì với mình chưa bh, và vì bất cứ một lí do nào có thể làm chấn động đến chuyện học hành của một đứa con gái vững tâm lí và đặt chuyện  học hành lên đầu tiên như mình (trừ một lần duy nhất này). Thế mà đã 2 năm rồi đấy!
Lỗi lầm ngày đó đã đc sửa sai ngay tức khắc. Bài học ko nằm ở chỗ chữ FAILED mà ở chỗ làm gì để khắc phục nhg sai lầm đã mắc phải.
Nhìn lại quãng đg 2 năm qua mình có lẽ cũng nên có một chữ FAILED như thế để nhận thấy mình cần cố gắng hơn nữa. Cố lên Bee ah. It's ALMOST the end of the long and winding road. U have gone this far, and you sacrificed that much to be where you are.

Đã đọc xong "Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất" và đang ngâm cứu "cô đơn trên mạng" mình ko thích cái kiểu diễn thuyết dài dòng của văn học Trung Quốc. Mất ngủ thế mà lại hay nhi suốt ngày nằm đọc truyện?