Chiếc ipod hồng quen thuộc để ở chế độ shuffler và tự nhiên lâu lắm rồi mới chơi bài "Desperado"
Lần đầu tiên nghe khi nghe bản nhạc này là năm 2005 vào một ngày bão tuyết. Kể từ đó mỗi lần chợt nghe "dont your feet get cold in a winter time" là mình lại cảm giác như nhưng ngày xưa lội tuyết.
Ngày đấy, mọi thứ chung quanh chỉ một màu xám của bầu trời, màu trắng đến cô độc của tuyết, "winter time" lại đưa mình về những chuyến xe bus đi walmart mà chỉ có nửa tiếng một lần, những lần chạy ra từ thư viện nhìn thấy bus lầm lì đi qua bus-stop trong trời tuyết mà bất lực... Mình đã từng lặn lội lạnh buốt vì chờ bus. Ngày đó mình nghèo, tiền lương đầu tiên sau một tháng rưỡi làm việc mình chỉ nhận đc gần 200$, vậy mà cảm thấy quý hơn vàng, cũng làm đủ mọi nghề kể cả trợ lí cho bác lao công (housekeeper assistant) chỉ vì lí do đc ở miễn phí trong 3 tháng hè, vẫn nhớ mãi số tiền dành dụm buổi đầu tiên sau khi đi trông trẻ là để mua cái lò vi sóng, sau hơn 1 tháng trông trẻ thì đủ để mua một cái xe đạp quèn để lóc cóc đi làm chứ không phải lết bộ đi trông trẻ nữa.
Mẹ vẫn bảo những ngày tháng như thế mới biết quý trọng những ngày sung sướng và hạnh phúc.
Đêm qua đang viết dở lăn quay ra ngủ mất, sáng dậy mất hết cả ý tưởng... Bao h co suy nghĩ sẽ viết nốt vậy...
No comments:
Post a Comment