"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

February 6, 2012

Đi qua tuổi 25

Khi anh không đến, chính là lúc những hi vọng cuối cùng của em về tình yêu cũng tan biến hết. 
Lúc đó em mới biết rằng không thể chạy theo mãi một người, khi người đó không đứng một chỗ để chờ mình.

Sau buổi sáng ngày hôm đó, tôi ko còn khóc nữa. Bao nhiêu nước mắt, tôi đã khóc trọn vẹn cho ngày tôi tròn 25. Lúc kéo vali bước ra khỏi ngôi nhà của Bee, tôi cảm thấy trong lòng mình chỉ còn lại một khoảng không xanh nhạt. Con người, khi ko còn tình yêu cũng giống như một quả bóng bay bị rút sạch hơi. Muốn có thể bay lên bầu trời xanh kia, chạm tới những thứ đẹp nhất cũng biết là ko thể được nữa. Mọi nỗi buồn tôi đã để lại ở thành phố mà mình từng yêu quý.
Đi qua những tháng ngày này, tận sâu bên trong tôi chỉ còn lại cảm giác vô vọng. Tình yêu vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ nhiều chông gai đến thế. Tôi trước đã là người không nhìn thấy được tương lai mình. Cuộc sống đầy hoang  mang và vô định. Nhưng khi gặp anh rồi, nhìn thấy con đường anh đi, tôi mới biết, cảm giác bị bức tường lớn chặn ngay trước mắt là thế nào. Tôi rời xa anh, ko phải vì anh đã không cho tôi đủ tình yêu mà tôi cần. Nếu như thế  hẳn tôi đã ko thể có những ngày bình thản như hôm nay. Tôi trả lại tự do (*) cho anh, để anh ít nhất mỗi bước đi không có tôi bên cạnh cũng sẽ cảm thấy dễ dàng hơn.
Rốt cuộc khi phải lựa chọn giữa người mình yêu và chính bản thân mình, người ta vẫn thường đặt bản thân mình lên trên hết. Anh cũng không ngoại lệ. Nếu phải nghĩ đến một người đi cùng với tôi suốt cuộc đời này, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh. Nhưng để tin việc anh có thể đi cùng với tôi hay không thì tôi không hề có chút niềm tin nào. Bee nói người có thể đi cùng mình ít nhất cũng không muốn buông tay mình ra.
Chẳng phải anh đã buông tay em ra rồi đấy sao?
Không biết bầu trời của những tháng ngày tới có xanh như bầu trời mà tôi đã đi qua hay không? Chỉ thấy một màu xám tro đang phủ lên từng hơi thở của tôi. Chẳng phải tôi đã lựa chọn một mình đi giữa trời gió lạnh như thế này, thế nên, cũng ko thể trách cứ bất ai.
Con đường phía trước…phải đi tiếp như thế nào? Tôi cũng không biết. Nhưng có lẽ đi là sẽ đến.
 Có những người sinh ra là để yêu, thế nên đứng trước tình yêu bao giờ cũng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. 
Copied from: Đi qua tuổi 25

~~~~
Đọc như thấy ngày mình 25 tuổi :-)!

No comments:

Post a Comment