Có một lần một người nào đó đã xem những bức ảnh cũ của mình và nhận xét rằng: mình có một cuộc đời thật hạnh phúc. Lúc nghe đc những lời đó, mình đã cười nhéch mép và nói rằng: Không ai muốn ghi lại những khoảnh khắc buồn và xấu xí, kỉ niệm đẹp thì nên giữ lại, kỉ niệm xấu thì nên giấu đi. Xem lại những tấm ảnh cũ chỉ có mỗi một bức là chụp đc cảnh mình khóc đấy là ngày chia tay lớp cấp 3.
Quay trở lại với câu chuyện bức ảnh, con người ai cũng cố tạo nên một vỏ bọc hoàn mỹ, những bức ảnh profiles đẹp rạng ngời trên fb, blog, đc chụp bằng những máy xịn nhất, những góc chụp xinh nhất của mẫu, còn những bức chụp nháp hoặc thô, hoặc phô những điểm xấu xi không hài lòng đc giấu kĩ đi. Từ những bức ảnh profiles đến những thứ khác trong cuộc sống, ai cũng cố dựng lên vỏ bọc đẹp đẽ. Chỉ có kẻ sống trong đấy mới hiểu cái giá phải trả cho sự đẹp đẽ quả là ko nhỏ!
Hnay đc nghe một câu chuyện mà ám ảnh và suy nghĩ cả buổi tối, vì đằng sau cái vỏ bọc bên ngoài thì bên trong sao mà nó tệ thế!!! Càng ngày những thứ mình nhìn thấy, tai nghe và trải qua càng làm mình mất đi niềm tin vào tình yêu, hôn nhân và hạnh phúc.
Cuộc sống gia đình là phải tôn trọng lẫn nhau, lấy vợ, là làm bạn đời chứ có phải là lấy oshin để về rửa chân cho chồng đâu cơ chứ, thời buổi này là thời buổi nào rồi mà vẫn còn có những cái kiểu vợ làm ko vừa ý là xông vào ... Mình rất kị với các kiểu đấy, thế mà xảy ra ko ít với bạn mình... Nghe kể xong chỉ bit nói rằng tớ sẽ luôn luôn lắng nghe, chứ thực sự chả nhẽ khuyên bỏ chồng đi. Cái gì có thể xảy ra 1 lần 2 lần đều có thể xảy ra vài lần tiếp theo.
Các bạn mình thì vội vàng bước vào hôn nhân (do lớn tuổi giống mình, do bị gia đình giục) khi chưa tìm hiểu kĩ càng về người có thể coi là bạn đời của mình..., rồi lại đổ tội cho số vớ phải người nọ người kia... Mình coi đấy là vớ vẩn, ai cũng có quyền lựa chọn nhất là lụa chọn bạn đời...
Phụ nữ thì thường kiểu có những niềm tin tuyệt vọng, càng những người bị hành hạ cả tâm hồn lẫn thể xác thì thường có nhiều tâm lý tha thứ, và bấu víu vào cái niềm tin tuyệt vọng là một ngày nào đó người ta sẽ thay đổi, tình yêu của mình sẽ đủ lớn mạnh để làm chồng thay đổi và thế là sau mỗi lần xin lỗi thường ở lại với người đó. Mình thì mình quan điểm là 25-30 năm sống trên cuộc đời, đủ để hình thành một tính cách, một cách nhìn, một lối sống mà để bỏ nó, người đó thường phải tự nhận ra lỗi sai, tự xám hối, hoặc có một sự sống chết sinh tử nào đấy xảy ra, người ta mới có thể bỏ được cái thói quen, tính cách, lối sống cũ. Con người có thể thay đổi, nhưng người ta thường (rất thường) hay phát triển theo những chiều hướng xấu đi.
Thương các bạn mà chả biết làm gì vì đấy không phải cuộc sống của mình, ko phải sự lựa chọn của mình, chỉ biết nhìn vào đấy và khuyên mình là phải tỉnh táo hơn khi yêu, không phải cái gì cũng cả nể, bỏ qua được hết, có nhiều thứ là mầm mống cho những chuyện sau này thì lại càng phải tỉnh táo hơn bh hết. Nhưng xét cho cùng, ai đó đã nói với mình rằng: Yêu đương và lấy chồng thì như đánh bạc, mà con tim thì luôn có lý lẽ riêng của nó. Cuộc sống 100% nan giải.
No comments:
Post a Comment