"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

February 26, 2012

"Desperado" (p.1)

Chiếc ipod hồng quen thuộc để ở chế độ shuffler và tự nhiên lâu lắm rồi mới chơi bài "Desperado"
Lần đầu tiên nghe khi nghe bản nhạc này là năm 2005 vào một ngày bão tuyết. Kể từ đó mỗi lần chợt nghe "dont your feet get cold in a winter time" là mình lại cảm giác như nhưng ngày xưa lội tuyết.
Ngày đấy, mọi thứ chung quanh chỉ một màu xám của bầu trời, màu trắng đến cô độc của tuyết, "winter time" lại đưa mình về những chuyến xe bus đi walmart mà chỉ có nửa tiếng một lần, những lần chạy ra từ thư viện nhìn thấy bus lầm lì đi qua bus-stop trong trời tuyết mà bất lực... Mình đã từng lặn lội lạnh buốt vì chờ bus. Ngày đó mình nghèo, tiền lương đầu tiên sau một tháng rưỡi làm việc mình chỉ nhận đc gần 200$, vậy mà cảm thấy quý hơn vàng, cũng làm đủ mọi nghề kể cả trợ lí cho bác lao công (housekeeper assistant) chỉ vì lí do đc ở miễn phí trong 3 tháng hè, vẫn nhớ mãi số tiền dành dụm buổi đầu tiên sau khi đi trông trẻ là để mua cái lò vi sóng, sau hơn 1 tháng trông trẻ thì đủ để mua một cái xe đạp quèn để lóc cóc đi làm chứ không phải lết bộ đi trông trẻ nữa.
Mẹ vẫn bảo những ngày tháng như thế mới biết quý trọng những ngày sung sướng và hạnh phúc.

Đêm qua đang viết dở lăn quay ra ngủ mất, sáng dậy mất hết cả ý tưởng... Bao h co suy nghĩ sẽ viết nốt vậy...

February 23, 2012

Blah blah blahhhhh

Called Michele and Tom on Valentine, I havent called them for awhile! Tom asked when is the next visit? I guessed they miss me! I've been trying to visit them every year since i moved away from La crosse... I dont know if i have time to do it this year!!! I'm just afraid of planning too much this year that i would miss out the biggest goal.

I told Michele abt my plans and she silented for 5 mins, i know she was speechless, i have been in their lives for the last 9 years, they've watched me growing up, they're the ppl i always turned to when i had problems, i'm practically the daughter they never had. it's always so hard to learn that one day the person you love is going to leave u! The only thing she said was: It's good that u know what you want and what you need to do to get there.
I'm living in 2 worlds: one world contains my culture, my childhood, my family, my friends; the other world has all the ppl that i've made my connections through out the years i've lived in the states, and i think one day i will have to sacrify one to live another. It was too hard to pick and chose! But i made peace with it!

Sometimes i wished i would just drop what i do right now and follow my ultimate dreams: becoming a housewife! I would enjoy cleaning washing, cooking, baking, and spending more time on cross stitching, when i have nothing to worry but what is for dinner... I will have more time to create craft stuffs... Retouch on crochet and knitting, those hobbies that i droped due to no time to take care it all, i will have more time to take pictures enjoy nature more often!!! Haiz... Some dreams are not realistic to be followed :-(!

February 22, 2012

TỰ SỰ

TỰ SỰ
(Quang Vũ)

Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ


Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng


Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta?
Ai trên đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy

Hạnh phúc như bầu trời này vậy
Của mọi người, đâu của riêng ai.

February 19, 2012

She asked: "why did you fall for him?"
I said: "he has something that i was looking for"
She asked: "how abt now"
I (wasnt sure) said: "he cant give me one thing that i need"
She said: "he is not worth it for u"
I (took a deep breath and sigh) : "...i didnt just have fun with him, i was in relationship, that's different"
~~~2am, cosmopolitan, las vegas, 2 fabulous young ladies

"Sometimes just took too damn long to forget"

February 16, 2012

Third time is a charm

Have been trying to do ZrO2 rotational analysis for the 3rd time. I have been on ZrO2 for (let see, the fist spectrum I took was in 2010) 2 years already, and it's the 3rd band I have recorded high resolution. Still hitting the wall. What have i done wrong. I know I'm not smart, but I know I'm not stupid either...
The thing that worries me that the rotational analysis is a big part of my thesis... what if I cant figure it out...
I should have stayed with diatomic... triatomic is too complicated... And the excited state of ZrO2 is so perturbed so i cant see any clear pattern... The program I wrote to analysis cant pick out any pattern either even though it works well with the test data such as TiO2 and simulated data set...
... I have no idea how could ppl do larger molecules....
Bạn nào mà muốn tặng mình trang sức sau này, nhớ mua kim cưong thật nhá, I dont like this fake diamond molecules anymore :-((....
I hate the feelings of waking up at 3am in the morning and I cant fall back to sleep... Sometimes I wish I could be 16 all over again, when life is so free of worry-ness and colorful, when I could spent hours and hours going to the book store and find my favorite books, when I could spend whole afternoon on Sat or Sun just to read the books that I pick out and listen to the radio...I guess growing up has its own price tag. ^^

February 14, 2012

"And in the end, the love you get is equal to the love you give"

Once in a while I might feel a little bit loneliness, Once in a while I might want a perfect date starting with me dressing up in a nice evening dress, putting on make-up, wear my classy perfume, wearing all those high heels that I know would kill my feet later on, follow by the guy picks me up from my door with the pink lily (my most favorite), or with pink daisy (my second favorite), or pink and white carnations (my old time favorites) flowers in his hands, dinner, movie, and end with a kiss at my front door.
...
...
Just once in a while I might want to be treated like a lady even though I usually feel kinda awkward when somebody treats me nicely or gives me compliments.
...
...
I want to go through today without thinking anything, empty mind inside out. Even though I got nobody called “that special someone" to spend today with but I know I’m well loved; and even though deep deep deep down inside me I know what the memory of today is meant to me, but I started today with a perfect smile and I want it to end that way.
"The happiest of people don't necessarily have the best of everything they just make the most of everything that comes along their way.”

February 13, 2012

Cuộc sống 100% nan giải

Có một lần một người nào đó đã xem những bức ảnh cũ của mình và nhận xét rằng: mình có một cuộc đời thật hạnh phúc. Lúc nghe đc những lời đó, mình đã cười nhéch mép và nói rằng: Không ai muốn ghi lại những khoảnh khắc buồn và xấu xí, kỉ niệm đẹp thì nên giữ lại, kỉ niệm xấu thì nên giấu đi. Xem lại những tấm ảnh cũ chỉ có mỗi một bức là chụp đc cảnh mình khóc đấy là ngày chia tay lớp cấp 3.
Quay trở lại với câu chuyện bức ảnh, con người ai cũng cố tạo nên một vỏ bọc hoàn mỹ, những bức ảnh profiles đẹp rạng ngời trên fb, blog, đc chụp bằng những máy xịn nhất, những góc chụp xinh nhất của mẫu, còn những bức chụp nháp hoặc thô, hoặc phô những điểm xấu xi không hài lòng đc giấu kĩ đi. Từ những bức ảnh profiles đến những thứ khác trong cuộc sống, ai cũng cố dựng lên vỏ bọc đẹp đẽ. Chỉ có kẻ sống trong đấy mới hiểu cái giá phải trả cho sự đẹp đẽ quả là ko nhỏ!
Hnay đc nghe một câu chuyện mà ám ảnh và suy nghĩ cả buổi tối, vì đằng sau cái vỏ bọc bên ngoài thì bên trong sao mà nó tệ thế!!! Càng ngày những thứ mình nhìn thấy, tai nghe và trải qua càng làm mình mất đi niềm tin vào tình yêu, hôn nhân và hạnh phúc.
Cuộc sống gia đình là phải tôn trọng lẫn nhau, lấy vợ, là làm bạn đời chứ có phải là lấy oshin để về rửa chân cho chồng đâu cơ chứ, thời buổi này là thời buổi nào rồi mà vẫn còn có những cái kiểu vợ làm ko vừa ý là xông vào ... Mình rất kị với các kiểu đấy, thế mà xảy ra ko ít với bạn mình... Nghe kể xong chỉ bit nói rằng tớ sẽ luôn luôn lắng nghe, chứ thực sự chả nhẽ khuyên bỏ chồng đi. Cái gì có thể xảy ra 1 lần 2 lần đều có thể xảy ra vài lần tiếp theo.
Các bạn mình thì vội vàng bước vào hôn nhân (do lớn tuổi giống mình, do bị gia đình giục) khi chưa tìm hiểu kĩ càng về người có thể coi là bạn đời của mình..., rồi lại đổ tội cho số vớ phải người nọ người kia... Mình coi đấy là vớ vẩn, ai cũng có quyền lựa chọn nhất là lụa chọn bạn đời...
Phụ nữ thì thường kiểu có những niềm tin tuyệt vọng, càng  những người bị hành hạ cả tâm hồn lẫn thể xác thì thường có nhiều tâm lý tha thứ, và bấu víu vào cái niềm tin tuyệt vọng là một ngày nào đó người ta sẽ thay đổi, tình yêu của mình sẽ đủ lớn mạnh để làm chồng thay đổi và thế là sau mỗi lần xin lỗi thường ở lại với người đó. Mình thì mình quan điểm là 25-30 năm sống trên cuộc đời, đủ để hình thành một tính cách, một cách nhìn, một lối sống mà để bỏ nó, người đó thường phải tự nhận ra lỗi sai, tự xám hối, hoặc có một sự sống chết sinh tử nào đấy xảy ra, người ta mới có thể bỏ được cái thói quen, tính cách, lối sống cũ. Con người có thể thay đổi, nhưng người ta thường (rất thường) hay phát triển theo những chiều hướng xấu đi.
Thương các bạn mà chả biết làm gì vì đấy không phải cuộc sống của mình, ko phải sự lựa chọn của mình, chỉ biết nhìn vào đấy và khuyên mình là phải tỉnh táo hơn khi yêu, không phải cái gì cũng cả nể, bỏ qua được hết, có nhiều thứ là mầm mống cho những chuyện sau này thì lại càng phải tỉnh táo hơn bh hết. Nhưng xét cho cùng, ai đó đã nói với mình rằng: Yêu đương và lấy chồng thì như đánh bạc, mà con tim thì luôn có lý lẽ riêng của nó. Cuộc sống 100% nan giải.

February 6, 2012

Đi qua tuổi 25

Khi anh không đến, chính là lúc những hi vọng cuối cùng của em về tình yêu cũng tan biến hết. 
Lúc đó em mới biết rằng không thể chạy theo mãi một người, khi người đó không đứng một chỗ để chờ mình.

Sau buổi sáng ngày hôm đó, tôi ko còn khóc nữa. Bao nhiêu nước mắt, tôi đã khóc trọn vẹn cho ngày tôi tròn 25. Lúc kéo vali bước ra khỏi ngôi nhà của Bee, tôi cảm thấy trong lòng mình chỉ còn lại một khoảng không xanh nhạt. Con người, khi ko còn tình yêu cũng giống như một quả bóng bay bị rút sạch hơi. Muốn có thể bay lên bầu trời xanh kia, chạm tới những thứ đẹp nhất cũng biết là ko thể được nữa. Mọi nỗi buồn tôi đã để lại ở thành phố mà mình từng yêu quý.
Đi qua những tháng ngày này, tận sâu bên trong tôi chỉ còn lại cảm giác vô vọng. Tình yêu vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ nhiều chông gai đến thế. Tôi trước đã là người không nhìn thấy được tương lai mình. Cuộc sống đầy hoang  mang và vô định. Nhưng khi gặp anh rồi, nhìn thấy con đường anh đi, tôi mới biết, cảm giác bị bức tường lớn chặn ngay trước mắt là thế nào. Tôi rời xa anh, ko phải vì anh đã không cho tôi đủ tình yêu mà tôi cần. Nếu như thế  hẳn tôi đã ko thể có những ngày bình thản như hôm nay. Tôi trả lại tự do (*) cho anh, để anh ít nhất mỗi bước đi không có tôi bên cạnh cũng sẽ cảm thấy dễ dàng hơn.
Rốt cuộc khi phải lựa chọn giữa người mình yêu và chính bản thân mình, người ta vẫn thường đặt bản thân mình lên trên hết. Anh cũng không ngoại lệ. Nếu phải nghĩ đến một người đi cùng với tôi suốt cuộc đời này, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh. Nhưng để tin việc anh có thể đi cùng với tôi hay không thì tôi không hề có chút niềm tin nào. Bee nói người có thể đi cùng mình ít nhất cũng không muốn buông tay mình ra.
Chẳng phải anh đã buông tay em ra rồi đấy sao?
Không biết bầu trời của những tháng ngày tới có xanh như bầu trời mà tôi đã đi qua hay không? Chỉ thấy một màu xám tro đang phủ lên từng hơi thở của tôi. Chẳng phải tôi đã lựa chọn một mình đi giữa trời gió lạnh như thế này, thế nên, cũng ko thể trách cứ bất ai.
Con đường phía trước…phải đi tiếp như thế nào? Tôi cũng không biết. Nhưng có lẽ đi là sẽ đến.
 Có những người sinh ra là để yêu, thế nên đứng trước tình yêu bao giờ cũng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. 
Copied from: Đi qua tuổi 25

~~~~
Đọc như thấy ngày mình 25 tuổi :-)!

...

I've been here before so many moons ago! Keep telling me that things will be okay eventually, I'm not lying to myself i hope.
Last Friday, before taking a flight back to Phoenix, i had couple hours to spare, then there was i, sitting on the beach, facing the sea, i happened to bring my pink notebook with me and I...opened up my history. I should have burned that notebook like i said i would. Should never keep all the sadness and pain inside it.
I was never big fan of the ocean, not because i'm afraid of water, but for me ocean is too big, too much mistery that i cant know for sure what would happen next. i like things r stable, not moving (what i'm expecting, I'm a control freak) and the ocean is oh well restless like thoughts in my mind. As I sat there last week, closed my eyes and looked back at the same person, at the same place, around this time of the year, 2 years back to see what had changed, what hasnt, what would have been differently and all the sudden, things hit me, everything had to happen the way it happened. No matter how hard i tried, I could never hold back a person who never truly wants me.
Chị Thảo bảo năm nay đi chùa Hà xin lộc cho mình tình đầy tim, mà mình chỉ mong chị sẽ sớm tìm được người xóa đi bóng hình của "cựu chồng". Phụ nữ thì thường đi kiếm tìm những cái mình thiếu, chị bh chỉ cần tình nhân. Cũng thương khi nhìn thấy chị có rúm người mỗi khi có sự thay đổi về tình cảm, mỗi khi có một người bày tỏ. Một khi một người đã bị tổn thương nhiều thì người ta như con chim non sợ cành cong. Chị kể về giai mới một cách dè dặt, nhưng mối quan hệ lằng nhằng khác thì quá là mệt mỏi. Chị vẫn đi kiếm tìm cái sự ngợp của tình yêu, chị trùng lại khi nhắc về "cựu chồng": hôm trước đi chùa xin lộc cho chị và cho minh, chị vẫn mong cho hắn tìm được ai đấy, cho hắn bớt cô đơn, chị vẫn ngậm ngùi, có lẽ chị đã yêu "cựu chồng" thật. Kết luận lại là, ở lứa tuổi nào cũng có thể đau đầu vì tình.
Chị là người duy nhất nhìn ra ánh mắt buồn đằng sau những nụ cười của mình trong lần về vừa rồi.

Thôi thì, mọi chuyện sẽ qua, và mọi thứ sẽ bình yên. Cứ mong bình yên rồi sẽ nhận được bình yên...

Chỉ mong một người nào đó sẽ thật hạnh phúc. Có lẽ mình đã yêu ng đấy thật lòng.

February 1, 2012

Hạnh phúc là gì?

Giở lại đọc những email cũ, có một bức thư mình gửi cho một người bạn viết về hạnh phúc, bức thư đấy cứ ám ảnh mình mấy hôm nay. Chỉ mong mình sẽ mãi có được sự cân bằng và bình yên khi mình viết bức thư này.

From: Bee
To: hoan*******@gmail.com  
Sunday, April 10, 2011 2:24 PM
Bạn: "Em bee chắc đang "im lìm". khi nào tỉnh thì em trả lời a câu này nhé! Chúng ta sống trên đời này để làm gì em nhỉ? trước giờ a nghĩ là đễ mưu cầu hạnh phúc (hạnh phúc trên quan điểm cá nhân). nhưng tự nhiên gần đây khi rảnh rỗi, a nghĩ quẫn thế nào mà lại lôi câu này ra lẩm bẩm, chợt chiếu lại với mục đích của mình lại thấy hoang mang cực độ. cái hạnh phúc vẫn lang thang đâu đó, chưa chịu tìm đến với a mà anh thì già mất tiêu rồi. em - em nói đi, em sống trên đời này để làm gì? em làm việc cật lực như thế để làm gì? lý tưởng của em là gì? nói hết đi để khai sáng cho anh với "
~~~~~~
 
Mình: "Định nghĩa về hạnh phúc thay đổi theo năm tháng mà làm sao mà cố định theo thời gian được... Những năm tháng của tuổi trẻ, chị mải miêt theo đuổi những hoài bão, những ước mơ vì nghĩ những điều đấy là hạnh phúc vì nghĩ rằng mình may mắn hơn bạn hơn bè có được cơ hội học hỏi, thì phải cố gắng, vì chị nghĩ rằng, mình không được mắc sai lầm, và ko được từ bỏ.
 
Thế rồi những hoài bão, những ươc mơ rồi cũng dần là phu du. Chị nhận ra rằng, phụ nũ dẫu có thành công đến mấy trong công việc, cũng sẽ chả là gì nếu cuộc sống gia đình ko hạnh phúc, chị băt đầu từ bỏ những hoài bão, để trở về với thực tại,  mơ nhưng giấc mơ thục tế hơn. Chị đã bắt đầu nghĩ đến ngôi nhà và những đứa trẻ, đến người mà chị sẽ gắn bó cả cuộc đời chị với... những tưởng chị có tất cả trong tay, có được người yêu thương, cùng chí hướng, ủng hộ lẫn nhau trong cuộc đời, rồi vì sự ích kỉ, người đấy... (... được xóa vì có quá nhiều điều buồn).
 
Bh thì hạnh phúc của chị là có những bức ảnh đẹp, nấu những món ăn ngon, thêu những bức tranh đẹp, những buổi đi chơi cuối tuần, chị dần lấy lại được nụ cười tươi tắn của ngày cũ. Chị không tìm kiếm những điều lớn lao nữa, mà tìm hạnh phúc vào những điều nhỏ bé... chị không hướng đến hạnh phúc 5 năm 10 năm nữa, chị sống tốt và làm điều tốt cho ngày hôm nay. Chị quan niệm cái gì đến rồi sẽ đến, thực ra mình đang sống, đang làm việc có ích, có gia đình, bố mẹ yêu thương ủng hộ cũng là hạnh phúc rất nhiều so với người khác.
 
Chị thi thoảng cũng như em, cũng mất phương hướng trong cuộc sống, cũng buồn và không hiều mình đang làm điều này để làm gì. Mỗi lần như thế chị lại tự dằn vặt mình, tại sao mình lại chọn PhD, mà ko như những người con gái khác sẽ chọn tình yêu sự ổn định gia đình trước. Nhưng có một người đã nói với chị rằng: If you think you cant be happy without it, you gotta have it. Mà chị biết I cant live happily without finishing this dream. :-)...
 
Em hơn chị 2 tuổi, có gì mà già, chưa sống được đủ 1/3 cuộc đời mà cứ than già là sao?
 
Em ah, the best is yet to come, everybody deserves to love and to be loved... Sometimes it just takes longer and harder to find Mr/Mrs Right... Happiness is journey, not a destination. So enjoy the ride as much as posible...Just believe that you are already at happiness... and each day is happier than yesterday...
 
Just believe that the best is yet to come... Dont lose hope and faith just yet!!!"
 
 
 
Co' khi mu*a ngoai` tro*i` la` giot. nu*o*c' ma(t' em.
 The BEST is yet to come !