"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

July 27, 2011

...

So glad to talk to mom today on the phone. She made it to Vietnam okay and she sounded sane on the phone. Not too much devastating. She was so closed with my grandpa.
On the other hand, I'm glad that my dad decided to go with her, because I know how much my mom pretended to be strong from the outside, deep down inside she is so much weaker that she could imagine (sounds like mother like daughter).
I'm currently in the place where I cant get online that often.
Everything got taken care at home (sound like after a lot of fighting, they actually came to mutual agreement on putting my grandpa to his final resting place). When it comes to family, it's always complicated.
Due to my obligations, I'm still in Australia and will present my talk this afternoon, at the same time with the funeral for my grandpa. I will do best on this presentation for him. I know he would forgive me for being so far away on this day.
It has been a saddest week for me... 

July 24, 2011

Rest in peace, grandpa...

<3

(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)
(this is not a moment for me to fall apart)

July 23, 2011

Australia (day 3): Port Douglas


The room was cold so I turned on the heater. I woke up because of the jetlag, I was so hungry because I didn’t have any dinner and mostly because I can’t breathe anymore. Cant fall back to sleep so I decided to make some coffee and stayed up.
We went to breakfast at sometimes around 7am, met some big shot ppl like the guy at Boulder, Colorado who is working with Obama (:-S), met the organizer of the conference.
We decided that we took a walk to 4 miles beach to Port Douglas village. Boyz, I’m telling you. I’ve been to Florida beach, California beach, Nha Trang beach, Da Nang beach, but this place is amazing, you would fall in love with it the first time you see it (like I did). The walk to town was absolutely perfect; I took my feet off just to put my feet in the water. It didn’t even smell like sea at all.
We went to town to get some grocery, I bought a hat and a short and a beach hat for me because I didn’t pack any (since I thought it’s going to be winter in Australia, but the place is warm enough and the water temperature is 22*C.
It’s Sunday in Australia so they have a little market at the town village. We took the rail road back to the resort and it was hot outside.
After taking a litter rest, we went down to the pool where I wore my 2 pieces (my shirt and my short) deep my feet in the water. Listen to some music and read “Chuyen tinh paris”.
After finished resister for the conference, Tim and I realized that my Hot topic presentation would be with some big shot ppl. Wow the pressure is on me to give the best talk. I don’t want to embarrass Tim in front of those ppl right?
It’s good until tomorrow, I still have to figure out what I want to do tmr afternoon yet. We will see what happen. 
(I will update the pic later)

July 22, 2011

Australia (day 1 and 2): The travel has begun.

After a good practice on my presentation, we left the lab sometimes in the afternoon to go home and get ready for the trip. We were supposed to meet at the gate at the airport to fly to LA. Our flight didn’t leave until 6h50 and unlike other trip which I always plan myself at the airport right before the plane leave, this time I got to the airport early. The flight to LA is short and sweet as always.
The flight traffic in LA is crazy, we didn’t fly out of terminal 5 like usually, we flew out of terminal 3 with V Australia, somehow the seat assignment got so screwed up so I ended up sitting in row 38 (still an aisle which my favorites). I felt to sleep right before the plane departed, and woke up 8 hours later, finished watching a movie I started before falling to sleep and felt to sleep again while watching a second. I had good 12 hours of sleep.
We got into Sydney airport 6h30am in the morning. Sydney airport was crazy crowded since the plane from LA to Melbourne deferred landing to Sydney because some fogging situation. Custom was easy but baggage claims was very confusing. We transferred our bags to Virgin Australia and then on the bus to go to Domestic terminal.
We didn’t plan the trip so well and we thought the customs could take longer than that so the next plane didn’t leave until 2pm. We spent half of the day in the airport, where we got some currency exchange for Tim and Teresa, got some SIM Card for me to call my best friend in Melbourne.
1st impression of Australia that everything is more expensive than in America, I eat some noodles for breakfast and some tempura udon for lunch (which I paid about 15.50 and 12 Aud respectively). I like to eat some noodles soup when I’m a long journey because It helps me recovery fast.
We finally boarded around 2h15pm and for the whole time Tim blamed himself for not planning the trip so well. We got to Cairns around 6pm. The whole area is like Mexico, Florida, and California combination. 1st impression would be ppl here drove on the right side so the bus driver has to correct us that we should get on the van from the left but not on the right. Since we got to Cairns a little bit later during the day, so we missed out the beautiful drive from Cairns to Port Douglas, but I can tell that the place is beautiful. The bus driver was from New Zealand who retired at his 40. Now, he set up the bus driving business from Cairns to Port Douglas and only work for the peak season which is like now. My impression of him is he talks too much (seriously, if I complain that he talks too much, he definitely is talking too much)
We got to our resort a little bit after 8pm. After getting our room, we deadly tired after 2 days of traveling from the States to Port Douglas. Our eyes can’t be opened so we took a little shower and went straight to bed. They give us a really nice apartment (suite) with Tim and Teresa on the big room and I’m on a shared bed room with some other. The suite has burner, stove, and microwave and dish washer. That was a pretty good deal for just 60$/day. The suite is at the back of the resort where I can sit at the balcony and look to the forest.

July 21, 2011

...

 Có những ngày bỗng gió
21/7- 29/4
Nghe mãi bài "Cơn bão nghiêng đêm" có một câu mà cứ nghe đến lại thấy chống chếnh... 
"Ta đã yêu nhau, để mãi bên nhau cơ mà" 
Lời câu hát như vừa trách cứ, vừa giận hờn, vừa níu kéo...
Mình chả còn giận, chả còn trách cứ, chả còn hờn, chả còn níu kéo....Chỉ là đôi khi thấy chênh vênh, đôi khi thấy chống chếnh vì những chuyện đã qua.
Đã từng có một lúc nào đấy mình đã từng nhiều lần nói ước gì... Quyển sổ hồng đã từng đẫm nước mắt... nhưng nước mắt nào rồi cũng khô chỉ còn lại là ánh mắt thôi đã hết trong veo như mùa cũ... Mọi việc cứ đến và cứ đi như tất lẽ dĩ ngẫu nó phải thế... Vạn sự như khách, tự đến tự đi....
Hội ngộ rồi sẽ chia xa... cuộc đời là thế... 
Chỉ là thấy chống chếnh... nhất là ngày như ngày hôm nay...

July 20, 2011

Aussie

I'm going to Australia tomorrow. Even when we bought the tickets, when i went home to obtain the visa to get back to the states, when i got my business visa to aus, i never feel so real that the trip is actually happening until today!!! The trip that i have dreamed abt since i first got into grad school! The conference happens once every 2 years, and different continent by the next time it happens again, i will be graduated already.

One of the excitement is i will give a presentation among those famous and successful scientists within my field such as: Bob Field (MIT), John Maier (Basel), Mike Duncan, Scott Reid (Texas), Terry Miller(OSU), Mike McCarthy, Lucy Ziurys...I'm building up my scientific reputation!!!
This is happening made me feel that all of my sacrifices on my personal life worth it. Who gets to go to Australia for free like me. That doesn't happen that often even for best graduate student. I cant help but keep the smile on my face for this trip.
Here is the details schedule with my name as one of the Hot topics presenter
I will have chance to travel around Aussie. Trust me, I traveled around the States,Vietnam, and Asia by my money before. But travel to Aussie on a business visa, this is whole different story. It made me feel a lot like a grown up now. I have the chance to go to the world greatest barrier reef, and various cities such as Sydney, Brisbane, port Douglas, Melbourne.
The project that I'm going to be presenting ( visible spectrum of ZrO2) is never been detected before in the gas phases until I did, (but i don't want to talk about my project on something that I like to read back later on). Work stays at work only. I try not to bring work to home, or think about work at home, unless I really have to-like yesterday.
Best of all, I have chance to see my best friend in Aus, whom i havent seen in 7 years to be even. We talked about the possibility of me visiting her a lot before, but this time no more talking, everything happens so real now...
Now, my poster is ready, time to fix up my ppt. I have to made myself presentable right? especially in front of those ppl will offer me job next year. :P
Life is good. Keep smiling

July 19, 2011

Home...

Lost...
People said home is where your heart is…
I have a big heart to put my heart in everywhere I have been ..
I used to consider my Hanoi is home, until one day my parents are not there anymore.
Chưa bao h tôi kể, chuyện tôi lạc lõng ngay chính ở những con phố quen, về HN mà không dám về qua nhà, vì căn nhà tôi lớn lên nay được thay thế bởi những người khác...

Mỗi lần về thăm lại La Crosse, tôi ghé và ở lại nhà host, ông bà host hiền hiền luôn đón tôi như một người con đi xa trở về và mỗi lần ra đi mỗi một lần chia tay lại có chút bịn rịn và lưu luyến đến thế...

Mỗi lần đi xa trở về lại nơi tôi đã và đang sống trong mấy năm qua... lòng lại bình yên thêm một tí....
Many people have asked: Where is home, dear?
Every single time, It bothers me when I cant give the straight answer because, home is where the loved ones stay, and my loved ones are everywhere...
So, for now,  home is where the mom is... ^.^

July 18, 2011

"Miss Almost"

I was told once that I'm an “Almost Perfect” kind of girl.
And I’m like even though I know I’m not perfect in many ways don’t tell me that I’m not perfect…
So…
Randomly my thoughts about Almost are out… (so scattered these days)
So here is the deal.
I jump-started, changed the battery, that fixed up Phien’s car 2-3 days ago for Nikki (long story) by myself… I was like wow… I really scared of myself at this moment. I never underestimated what I can/cannot do but the more I approached everything else in life, I started to feel scared of myself. I don’t know what I have become.
Things like that are supposed to be the guy jobs, but… Well, when you have to learn to lean on no-one but yourself you have to learn how to do it all. I became so independent. I can’t tell how many times I’ve ALMOST (here that word again) cried within the last 6 months when I found out that there was something wrong with my car and I have to take care of it, when I overworked and in need a tap on my shoulder to ensure that things will work out eventually, when I came home on the last bus at night every single day for straight 2 months when there is no-one on the bus but me and the drunk guy who was in front of me, I felt scared of course (because all the crime rate in my city has been increased over the last year) so I put on the coldest face that I could pretend, hideaway my fear. Literally, when things like that show up in my life, I really wish I could have somebody to just be there with me. Being alone for so long I've learnt to deal with all of that by myself but sometimes you just can’t help but wished.
I learnt to be tough, to not cry, and to not show how I felt (except when I upset)… sometimes I feel scared of myself that the more I do these, then I don’t even feel anything anymore...
What have I become?
I really need to learn to show my feelings again… because when everything almost is not a whole… 99.99% is not 100%... Tears almost fall are not tears... the almost is just the halfway... 
So randomly
Có ai đó đã nói với mình rằng: "Em mạnh mẽ và độc lập đến quái thai"....

July 17, 2011

Abc...

How long the smell is supposed to follow and haunt you?!?
Tried the sleeping aromatherapy pillow mist in bath and body works yesterday... And wow some smell really lasted in your memory and really triggered at wrong moment!!

Sigh...

July 15, 2011

What comes from the heart, always to the heart

For Michele Strange and her retirement, my dear un-official host mom

July 9, 2011

blah blah blah...

Khi đã chạm một tay vào giấc mơ thì lòng sẽ chùng lại…
I’m broken more than I think I am. Just yesterday, while I turned away a funny, young, good-looking, American boy who shows his interests in me, I just suddenly realized that I’m scared to even open myself up to go out on a date with a young, funny, good-looking boy. This is not the first time I turned away guy since the last relationship.  
I’m broken more than I realized. The thing is it wasn’t because I’m not over my ex, but the fact that I’m so afraid of being hurt yet again another time, because I’m so afraid of if things doesn’t work out I will have to face myself another recovery time. Ah, recovery time, those endless nights of waking up at 3am in the morning, and my friend had to trick me just to close my eyes and try to sleep, those endless days of fighting with my eating disorder symptoms (which I once had and afraid it was going to come back), those endless hours of me debating myself that I should/ should not go to counseling, those minutes of beating myself up over and over for giving up too soon; to prevent me from all of those painful time, I would prefer to be by myself.
Sigh, all of those hurtness, all of those pain, I dont even feel them anymore. I ripped off those bandaids that cover my pain long long time ago, those wounds have healed... But...
Who would have thought a girl like me-who was so fun, charming, confident and opened up for any possibilities for loves like me couple years ago-could turn to be a girl who is so afraid of a word “LOVE”…
Who would have thought that I'm now scared even just open up again...
I felt bad for the guy I turned away yesterday... He is such a nice guy...but who is going to feel bad for me?
Đôi khi lòng chùng lại....

July 7, 2011

Vì họ không bao giờ có thể là hai nửa của nhau



Nếu mọi thứ trong đời đều có quy luật thì tình yêu có lẽ là một ngoại lệ. Hoặc cũng có thể gọi là một định mệnh. Đắng cay hay hạnh phúc, hay cả hai, người ta cũng không lựa chọn được định mệnh của mình.

Anh đến khi cô đã có một con đường đi trước mặt. Như một ngôi nhà đang xây đã được cô chăm chút chuẩn bị từng chi tiết, từ bản vẽ thiết kế, từ chất liệu, từ những bước thi công và ngày hoàn thành. Cô đã đi những bước đầu tiên trên con đường ấy một cách miệt mài, đã nhất định sẽ đi đến cuối con đường ấy, thực hiện giấc mơ từ rất lâu của cô. Anh xuất hiện, giống như một sai số trong bản vẽ của cô, làm cho cô dừng lại, khiến cô bâng khuâng.

Cô đến khi anh đã đi trên đường một mình rất lâu và thấy cô độc. Anh muốn tìm kiếm một người bạn đồng hành, và vẫn đang tìm kiếm. Chỉ có điều, cô không phải là người anh vẫn kiếm tìm. Cô chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trên con đường dằng dặc cô lẻ của anh. Cô, với dáng điệu đơn độc, bướng bỉnh, phớt đời, ngẫu nhiên xuất hiện giữa cánh rừng hoa cỏ, giữa bạt ngàn núi, bạt ngàn sương, đã dừng anh lại, khiến anh hoang mang.


Họ gặp nhau ở thời gian và thời điểm không nên gặp nhau. Cuộc gặp vừa là một cái mỉm cười, vừa là một giọt nước mắt của định mệnh lên cuộc đời họ.

Cảm giác ấm áp mà anh mang đến khiến cô hạnh phúc như một đứa trẻ. Khiến cô muốn nhắm mắt lại và ngủ yên trong vòng tay anh, kệ những sương gió ngoài ô cửa sổ, kệ những ước mơ bay cao, kệ những bước đi trên con đường đã định.

Cảm giác yêu thương cô như yêu một nhành hoa nhỏ mong manh, yếu đuối khiến anh chùng lòng. Khiến anh muốn được chăm sóc che chở cho người con gái tuy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, ngang tàng nhưng thực ra lại yếu mềm như cỏ ấy.

Nhưng họ đều biết lẽ ra không nên có cuộc gặp tình cờ ấy. Cô lẽ ra nên muộn, cơn cảm cúm nên nặng hơn hoặc chiếc xe đưa cô đi nên gặp một quãng tắc đường. Anh lẽ ra đừng chú ý đến cô giữa đám đông, hoặc chỉ dừng lại ở đó thôi, đừng tìm hiểu về cô và rồi muốn gặp. Họ lẽ ra không nên hò hẹn, không nên cười thật nhiều và chia sẻ nhiều đến thế chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Lẽ ra không nên nhớ thương nhau khi rời xa.

Nếu thế, có lẽ cô sẽ vẫn đang đi từng bước miệt mài trên con đường của cô, bình yên và thanh thản. Anh cũng vẫn đang tìm kiếm người con gái thích hợp để song hành cùng anh hết tuổi thanh xuân và cả quãng đời dài. Họ sẽ đều yên ổn đi trên hai con đường song song vốn sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nếu định mệnh không nhìn thấy họ và trong một phút nhẫn tâm hoặc rộng lượng đã cho họ gặp nhau.

Nếu ấm áp, nhớ nhung, say đắm là những cảm giác của tình yêu thì họ đã yêu. Nếu nụ cười, lời yêu thương, sự chăm sóc ân cần là hạnh phúc thì họ đã hạnh phúc.

Nhưng họ vẫn rời xa nhau. Không phải vì tình yêu trong phút chốc đã lụi tàn, không vì bên nhau họ không hạnh phúc. Chỉ vì đó là một tình yêu lẽ ra không nên đến trong đời. Vì họ không phải, không nên, không bao giờ có thể là hai nửa của nhau.

Bình yên hay không, anh vẫn cứ nên tiếp tục hành trình đơn độc của mình cho đến khi tìm được một nửa của anh. Đau đớn hay không, cô vẫn nên xóa đi sai số dù nhỏ trong bản vẽ của mình để lại miệt mài bước tiếp con đường cô đã định.

Chỉ là, đôi lúc, nếu dừng lại, cô sẽ rất nhớ dáng cao gầy đơn độc của anh. Anh, một vài chỗ nghỉ chân nào đó, biết đâu cũng sẽ nhớ những điều mà anh từng rất ghét, hoặc cảm thấy không đúng ở cô. Chỉ là, ở một vài khúc quanh gian khó nào đó trong đời, quá khứ dịu dàng ấy sẽ có sức mạnh vỗ về, bao bọc anh và cô. Chỉ là, đâu đó trong trái tim họ, có một vết xước nhỏ, rất nhỏ thôi, nhưng vẫn gợn lên trong từng nhịp đập.

Dù rằng rồi tất cả sẽ tan biến đi, như chưa bao giờ xảy ra, như một điều không có thực.

Hãy cứ xem như chúng ta đã từng gặp nhau, trong một giấc mơ.

(St)