"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

September 28, 2011

Trái tim vẫn đập êm đềm


July
What a strange day....
1. Thời tiết nồng ẩm đến khó chịu, cộng với cái nóng...
2. Over and over...
3. Ngày ở thành phố này nắng không gió... Tôi mơ về những chuyến đi - và những giấc mơ không thành.

Sept:
wake me up when sept ends
I miss you darling
1.Bạn bảo bạn thương lắm con bé- là mình.. Bạn bảo với bạn cái gì cũng đến tự nhiên, đón nhận một cách bình yên nhất, còn con bé lại khác. Mình bảo mình va chạm nhiều nên thành xước xác, lăn xả vào cuộc đời mà sống.
2.Bạn bảo bạn không nghĩ mình lại lựa chọn như thế (ngày mình thông báo quyết định của mình). Bạn bảo cuộc sống xước xác làm mình thay đổi nhiều quá. Mình bảo, dẫu gì mình cũng chỉ là con gái, mình mạnh mẽ đủ để chống lại cả cuộc đời đè lên vai nhưng lại ko chống lại đc chính mình khi mình gục ngã.
3.Bạn bảo bạn ko dám bảo mình về dẫu thương lắm con bé ở xa một mình, vì con đường mình đi nó rộng, thênh thang và nhiều cơ hội quá, mà bạn có bảo con bé về thì bạn ác với con bé quá. Bạn cũng bảo cuộc sống nhiều sự lưa chọn, hãy chọn điều gì làm mình thấy bình yên nhất. Mình bảo, đôi khi cũng phải cảm ơn cuộc đời, vì cuộc đời đã để cho mình tự lựa chọn con đg đi, tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.
4.Mình yêu bạn lắm. Bạn với mình biết nhau 20 năm nay. Bạn với mình yêu nhau ko bằng việc hét lên tao yêu mày, nhưng bằng ở chỗ lắng nghe với tình yêu và sự động viên. Lâu lắm mới ngồi tâm sự thật với bạn ntn. Bạn vẫn thật hiểu mình, đẫu dù cuộc sống có trăm ngàn thay đổi.


Aug: Ngày hôm qua
đôi khi cũng nghĩ, biết đâu cuộc đời của 1 người sẽ thay đổi bởi quyết định của mình, biết đâu ng ta sẽ ko sống một cs như bh. Và mình sẽ đỡ cảm thấy guilty và thất vọng hơn về ng đó. Nhg con ng dc sinh ra và lớn lên trong những values riêng, và mọi quyết định đều dựa trên values đó. Mình - có quan trọng đến mấy - cũng chỉ là một hạt cát nhỏ đóng một vai trò nhỏ trong cuộc đời của ng khác. Mình cũng ko nên dằn vặt bản thân như thế...

Và trái tim sẽ vẫn đập êm đềm.

- Posted using BlogPress from my iPhone

September 22, 2011

"Một mình"

Hôm qua nằm nghe "một mình" mà thấy cô đơn khủng khiếp, cũng lâu lắm rồi ko nằm đối diện chính mình như thế. Thấy con đg mình lựa chọn sao mà xa đích đến nhường thế. Thấy bước những bước một mình vất vả và gian chuân, thấy con tim mỏi mệt.
Đôi khi nằm hoang mang về tương lai, thấy mỗi sự lựa chọn, mỗi sự quyết định là một sự trả giá. Đúng hay ko đúng vẫn phải ngẩng cao đầu mà bước tiếp đến cuối con đường dẫu là có vất vả.
Đợt này tiết trời ngai ngải mát, ko còn cảm giác căng mình ra vì nóng nữa, đi đường thôi ko bước vội để vào chỗ có bóng râm nữa, bước đi chậm lại nhịp hơn, để nhìn chung quanh và ngẫm: "người ta nắm tay nhau đi về nhiều ngã, chỉ mình em chả biết đi đâu"... Lâu lắm rồi chưa nắm tay ai, chưa có ai vỗ vào vai và nói, mọi chuyện sẽ qua, mái tóc ngắn dài ra đến vài lần chỉ có mình mình vuốt. Mình không sợ cô đơn, ko sợ đối mặt với cuộc sống một mình, nhưng thi thoảng chỉ thèm được nắm tay ai đấy. Bạn hỏi, không yêu ai nữa thì nhớ nhất cái gì, mình nói: sau những nhọc nhằn thì nỗi buồn nào cũng sẽ qua đi, đến những thời điểm như bh thì sợ đổ vỡ đến mức chai đá, bh chả nhớ điều gì, chả cảm nhận điều gì nữa, chỉ trừ cái cảm giác bất an ở sau lưng thì KHÔNG-LÀM-GÌ để có thể xóa đi nổi. :-)
Sự chậm rãi luôn làm mình cảm thấy lạc bước vô cùng. Vậy nên là mình luôn bước thật nhanh để suy nghĩ không bắt kịp với cuộc sống nữa, và cứ thế mà cuộc sống trôi qua, không phải nghĩ nhiều, cứ thế mà sống tiếp.
Tình cờ nghe lại được "Pianoscapes-The sound of silence" một thời đầy nước mắt ~ đúng là những bản tình ca thì ko bao h cũ. 
Gần đây có nhiều chuyện trong công việc ngoài tầm tay và bất lực vô cùng...  



- Posted using BlogPress from my iPhone

September 20, 2011

Song tử

Có rất nhiều bằng hữu.” Nhìn thì có vẻ là có rất nhiều bằng hữu nhưng tri kỉ thì có được mấy người?” Câu này khắc họa sâu sắc về hình ảnh song tử. Song tử rất có khả năng diễn thuyết, có thể cùng người khác nói chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện rất tâm đầu ý hợp và rất nghiêm túc khi cùng thảo luận một vấn đề nào đó. Song tử có thể cùng bạn nói về mọi thứ, rất chú tâm, câu chuyện của hắn và bạn trông có vẻ chẳng hề liên quan gì đến bản thân. Hắn có thể tùy thích nói với bạn, thế nhưng những gì có liên quan đến bản thân thì cũng xem như lướt qua mà thôi. Ví dụ ngày hôm ngay vừa gặp một ngôi sao cũng mặc, lớp bên cạnh có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp. Về bản thân hắn gần như chẳng nói gì, xem như là đã nói, hoặc nói rất ít về bản thân, chẳng liên quan gì đến đau khổ cả. Nên bạn rất muốn hiểu thêm về song tử, hắn thì lại rất nhanh chuyển trọng tâm đề tài đi.
Đối với sự tự tin của song tử mà nói , hắn luôn có cảm giác không an toàn. Đây là điểm mâu thuẫn đặc biệt của song tử. Hắn luôn thích làm cho bản thân trở nên bí ẩn, khó đoán, không thích tiết lộ về mình. Đối với song tử mà nói, nếu để cho người đối diện không quen biết biết về bản thân mình chẳng khác nào để cho người khác bắt được nhược điểm của mình. Như vậy chắc chắn mất đi ưu thế. Khi song tử cảm thấy cô độc bi thương thì chỉ biết một mình trốn trong phòng khóc, một mình phiền muộn.
Song tử cũng rất sợ bị tổn thương, tốn rất nhiều thời gian để bản thân chấp nhận tất cả, và không muốn người khác nắm được yếu điểm của mình. Cho nên lâu ngày trở thành thói quen. Song tử cơ bản cũng là loại người đau khổ. Dáng vẻ bên ngoài thì luôn có vẻ đầy sức sống, mãnh liệt, vui vẻ. thế nhưng có một khoảng thời gian hắn rất là đau thương. Song tử chung quy là luôn bị đau khổ khó ngờ vây quanh. Nhưng hắn sẽ không để cho người khác biết , hắn sợ bị tổn thương, cũng sợ bị người khác ruồng bỏ, chỉ có thể gắng gượng chấp nhận tất cả. Bởi thế song tử suy nghĩ rất nhiều, tinh thần yếu đuối, tính cách dễ đổi, bởi vì thừa nhận là quá lắm rồi.
Nói thế nên trẻ em song tử thường hiểu chuyện sớm. Song tử khi quan tâm cái gì rồi là quan tâm cực kì, thể nhưng vẻ bên ngoài thì như có vẻ chẳng quan tâm gì. Song tử không phải là có ý che giấu bản thân, người xưa nói , đó là một loại thói quen thế nhưng người ngoài thì xem hắn lại là người dối trá.
Song tử bị xem là rất đào hoa, là một chòm sao rất lạnh lùng vô tình. Nhưng thực sự trong lòng song tử thì cái gì đã qua thì không muốn nhắc tới, giải thích thì nhiều vô kể, mệt mỏi, và cũng không kiên nhẫn đến thế. Thế nhưng nói đến song tử thì không thể ko nhắc đến tình cảm, song tử cả đời bị tình cảm chi phối, một đời vướng bận tình cảm. Cũng nhiều người nói song tử không phải đào hoa, chẳng qua là thương người, cho nên mới có nhân duyên như thế. Không nhớ rỏ là ở đâu đã có câu nói rằng: đau khổ nhất của song tử là 2 người có chung tư tưởng nhưng chỉ có 1 cơ thể, song tử yêu lợi ích của con người, và có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi cho con người. Khi song tử chỉ còn lại một mình, tình yêu cũng chỉ còn cho có mà thôi.
Ta nghĩ đi nghĩ lại về câu nói đúc kết song tử đúng là đào hoa, đa tình đến cùng cực hay si mê đến đáng sợ. Người si mê thì chắc chắn u mê.
Về phần lạnh lùng vô tình thì cũng không biết nên nói từ đâu. Kỳ thực song tử là chòm sao rất bình thản, nếu có thể tránh nảy sinh mâu thuẩn thì song tử cũng cố gắng mà tránh. Song tử cũng rất ít cãi nhau với người khác, song tử rất ghét tranh cãi, nếu như chỉ vì một chút tranh chấp vụn vặt trong cuộc sống mà gây nhau, song tử chỉ gây ồn ào ngay phút đó rồi đem chuyện đó quên ngay.
Muốn song tử thật sử trở mặt với ngươi, trừ khi ngươi có hành động hoặc lời nói khiến cho song tử không tài nào chịu đựng được, lúc này song tử sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khinh bỉ, sau đó ngoảnh mặt quay đi không thèm nhìn lại, thậm chí không cho bạn thấy vẻ ngoài của hắn lúc bỏ đi. Lúc này cả đời ngươi cũng đừng mong hòa thuận lại với hắn, cho dù song tử có tỏ vẻ xem ngươi là bạn lại đi nữa, nhưng thực ra hắn đã khinh bỉ ngươi đến cùng cực, chẳng qua là cái được gọi là quan hệ bạn bè mà thôi. Đối với bộ phận lớn song tử, quan hệ yêu đương là chuyện rất phi thường , sở dĩ được lưu lại với mỹ danh đào hoa, là bởi vì có rất ít người có thể khiến cho bản tính trẻ con hồn nhiên của song tử cảm động thật sự, không phải song tử có ý chí sắt đá, mà là trời sinh bản tính song tử bên trong luôn có một chút phiền muộn, một chút không tự tin hiện diện ẩn khuất, chẳng qua là song tử che dấu rất kỉ, thế nhưng cũng sẽ có lúc song tử lay động thực sự, nếu được vậy thì xin chúc mừng ngươi, song tử rất ngây thơ, ngay thẳng cộng thêm sự diễn đạt phong phú nhất định sẽ khiến cho ngươi rất sung sướng.
Mỗi song tử đều có một tâm sự giấu trong lòng, đa số đều không dám nhớ lại chuyện cũ. Song tử là một chòm sao thích chìm đắm trong hoài niệm về tình bạn cũ, thường là tình cảm trắc trở, vì tình cảm mà bị tổn thương, nên nói yếu đuối cũng đúng, nói kiên cường đúng. Song tử rất nhanh vực dậy mà đứng lên, có xảy ra chuyện gì cũng không sao. Nhưng chỉ là song tử giả vờ trước mọi người thôi, khi đêm khuya vắng lặng, nội tâm song tử giằng xé, đau từ ngoài thân thể thấm vào máu thịt. Hắn có thể ngồi trong đêm mà gặm nhắm từng giọt hồi ức, ngồi trong đêm chìm đắm trong nỗi thống khổ bên trong tâm hồn, ngồi đờ ra một chỗ, thế nhưng khi trời sáng, để đi ra ngoài gặp mọi người, hắn lập tức thoát ra khỏi đau khổ ngay, mọi người sẽ thấy một song tử có tinh thần thần thái hồng hào minh mẫn. Đây chính là song tử, chính là vì hai mặt tính cách hiện diện trong song tử, một người trên đời luôn vui vẻ vô tư trước mặt mọi người, nhưng khi đêm về một mình thì lại trở về song tử ưu thương.
Tình yêu của song tử là vĩnh viễn, có thể nổ lực tất cả, có người nói bọn họ đa tình, khi đó bọn họ không có tình yêu chân chính. Khi song tử yêu ai đó được một thời gian thì sẽ đau khổ bởi vì họ quá nhạy cảm. Nếu như song tử yêu một người không yêu mình, không tin mình thì sẽ vĩnh viễn không yêu ai nữa, một khi đã yêu ai đó rồi, song tử không có khả năng yêu ai khác nữa. Kỳ thực có rất nhiều người không hiểu song tử, có rất nhiều song tử không hiểu chính bản thân mình, song tử lại phải ngụy trang, giả vờ, dối lừa, nhưng song tử rất tinh tế, đối với tình cảm cực kì nhạy cảm, yêu và đau khổ chính là song tử, chẳng ai có thể lý giải được.

Nguồn:  http://quan4.net/phan-tich-hoang-dao-cung-song-tu.html
Mình thích bài này... Chuẩn không cần chỉnh!!!

September 18, 2011

Và cũng đã đủ lớn để .... mong mình bé lại!

Trong đời, ai cũng có đôi lần mong cho thời gian quay trở lại. Mà chẳng phải là sự tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở, nhiều khi chỉ là niềm thương nhớ chính mình khi ấy, tại thời điểm ấy, khi nụ cười còn vô tư lắm, và ánh nhìn thì vẫn thanh thản veo trong. Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thủa ấu thơ sao tràn đầy sắc màu rực rỡ thế. Cánh đồng xanh mê mải. Trời mây trắng dịu êm. Chuồn chuồn ớt thắm đỏ. Màu mực trong vở tím ngắt. Mèo vàng sưởi nắng lim dim. Trận mưa rào trên mái tôn xám. Da đen nhẻm chạy dưới trưa hè. Cả một thế giới rạng rỡ, tuyệt vời và trong vắt. Để rồi khi lớn lên, cái thế giới ấy chỉ còn là một miền hoài niệm, mà dù người ta có gắng đi tìm, có ngắm nhìn qua một góc kính nào thì cũng không thể nào tái hiện lại được. Không một sắc trắng nào vi vút như gió lùa qua khe cửa ngày đông, không một sắc tím nào bềnh bồng như bằng lăng ngang trời mùa hạ, không một sắc hồng nào khác lạ như nụ hoa mới biết yêu thủa ban đầu. Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc bé đời sao đơn giản thế, mà lại tươi đẹp thế. Sao khi lớn lên, người ta có thể ăn bất kì món đặc sản cầu kỳ nào, mà lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ tan học. Người ta có thể mua sắm cho mình bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào, mà lại không thấy háo hức bằng lúc khoác lên mình chiếc áo ba mẹ mua cho diện Tết. Người ta có thể đi cùng người yêu trên chiếc xe hơi đắt tiền, mà lại chẳng thấy tim mình xao xuyến như lúc ngồi sau xe đạp của cậu bạn lơ đãng ngày xưa. Thế đấy, người ta có thể đạt được mọi thứ mình muốn, để rồi nhận ra rằng, khi cuộc sống quá dư giả, thì có những giá trị chỉ khi thiếu thốn ta mới có thể cảm nhận được. Khi người ta đủ lớn, thì cái tôi cũng lớn lên theo. Người ta không còn vui được nữa, bởi chính sự kiêu hãnh và định kiến của mình, của những người xung quanh. Người ta rồi giới hạn mình trong những định mức, để mọi điều là vừa đủ. Để không quá tha thiết, không quá say mê, không quá cuồng si một cái gì. Ước mơ không theo đuổi, yêu thương chẳng tỏ bày. Làm gì cũng suy tính, sẽ ra sao ngày sau. Rồi bằng lòng cho rằng vậy thì sẽ không buồn khổ. Nhưng rồi làm như thế, có chắc rằng đời đã hạnh phúc hơn không? Khi người ta đủ lớn, người ta không còn nhìn thấy những sắc màu tuyệt đối. Thay vào đó là sự điều hòa, lẫn lộn. Trong trắng có đen, trong thật có giả, trong gần có xa, trong gặp gỡ có ly biệt, trong nụ cười có âu lo, và trong tình cảm có đắn đo cân nhắc. Người ta cũng biết giữ những khoảng cách, để rồi thi thoảng bỗng thấy mình quá đỗi cô đơn. Cô đơn không phải là những khi một mình không có ai bên cạnh, mà là khi ở giữa cuộc vui thấy mình u uẩn, giữa tiếng cười rộn ràng thấy trong lòng mưa rơi, giữa yêu thương thấy dửng dưng vời vợi. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ. Khi thấy mình không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Ai cũng muốn gần nhau đấy, mà sao rồi ai cũng rất lẻ loi? Khi người ta đủ lớn, người ta bắt đầu mong bé lại. Người ta bắt đầu mong trở về là mình những xa xưa. Khi vui buồn thật lòng với những điều nho nhỏ, khi yêu ghét được vô tư tỏ bày, khi thế giới trong sáng là những ô cửa ngập nắng, những ngày xào xạc gió, những đêm học thi mê mải hay những buổi tụ tập bạn bè thật vui. Nhưng, ngày hôm qua thì đã qua rồi. Như cái cây đã lớn rồi thì không thể nào non trẻ lại, con người đã lớn thì phải học cách đứng vững vàng trong gió trong mưa. Ai cũng có thể nói với bạn rằng niềm vui và hạnh phúc luôn ở quanh ta, chỉ cần ta biết đón nhận. Nhưng không ai có thể nói với bạn rằng niềm vui đang chờ ngay ở kia, ngay chỗ rẽ đấy. Vì không ai biết chính xác lúc nào niềm vui sẽ đến, và đến từ đâu, từ ai. Thế nên bạn hãy cứ đi đi, giữ cho mình niềm yêu đời thiết tha, bằng lòng với những điều đẹp đẽ, những dấu ấn nhiều khi bé nhỏ nhưng khó phai trong đời, và đừng bận tâm về những bắt đầu hay sau cuối. Bởi xét cho cùng, đời thay đổi vì chúng ta thay đổi mà thôi. Khi người ta đủ lớn, người ta nhận ra trong cuộc sống không phải lúc nào mọi thứ cũng rõ ràng. Không phải lúc nào nhìn lên thì trời cũng xanh, mây cũng trắng. Có những lúc trời bạc một màu quên lãng và có những lúc mây mang màu ngũ sắc như cầu vồng sau mưa. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì chúng ta vẫn sống dưới vòm trời này, trong cuộc sống đầy những điều không rõ ràng này, chúng ta đã tìm thấy nhau, cùng bước đi. Và đó mới là điều quan trọng. Dù không thể bé lại thì xin cứ sống hồn nhiên như trẻ nhỏ, để thấy đời vẫn rất đẹp tươi. Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại! 
(st)

September 11, 2011

Possibilities

Since I made up my mind about what i wanna do next for the next 5-10-15 years and the rest of my life. The direction is never been more clear than now, i never feel much more relieved than now. Everything will fall into places eventually, and I can see it even better with my vision this the plan has made.
You know you made the right decision when your heart feel happy, your mind feel peace. I know ppl are going to say: WHAT, REALLY or are you sure, are you crazy, or why did you waste the last couple years of your life for... BUT not everybody shaping the same way, and not everybody choose the same path.
The thing is: it has always been that decision since I started my life in the states. Just because a lot of opportunities provided to me throughout all those years, That I know myself if I pushed myself a little bit more than now, I can do better, I can make things better, I can become more than I wish I could, Because all of that available possibilities have drifted me away from my gut feelings decision, what I always wanted to do since 1st place. But I came to realize: It's my life that I have to live... So It's no better than now to choose what I want out of it
"I'm choosing happiness over suffering, I know I am. I'm making space for the unknown future to fill up my life with yet-to-come surprises."
It will be a good plan...
It will be
I just know it
My gut feeling decision never failed me just once...

September 9, 2011

Hoa cúc xanh

Hoa cúc xanh có hay là không có'
Trong đầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa
Một dòng sông lặng chảy về xa
Thung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ

Hoa cúc xanh có hay là không có
Một ngôi trường bé nhỏ cuối ngàn xa
Mơ ước của người hay mơ ước của hoa
Mà tươi mát mà dịu dàng đến thế

Cỏ mới mọc con chim rừng thơ bé
Nước trong ngần thầm thì với ngàn lau
Trái tim ta như nắng thuở ban đầu
Chưa chút gợn một lần cay đắng

Trên thềm cũ mùa thu vàng gió nắng
Đời yên bình chưa có những chia xa
Khắp mặt đầm xanh biếc một màu hoa
Hương thơm ngát cả một vùng xứ sở

Những cô gái da mịn màng như lụa
Những chàng trai đang độ tuổi hai mươi
Người yêu người, yêu hoa cỏ đất đai
Những câu chuyện xoay quanh mùa hái quả...

Hoa cúc xanh có hay là không có
Tháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơ
Có hay không thung lũng của ngày xưa
Anh đã ở và em thường tới đó

Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏ
Những ngả đường phơ phất gió heo may
Cả một vùng vương quốc tuổi thơ ngây
Bao mơ ước mượt mà như lá cỏ…

Anh đã nghĩ chắc là hoa đã có
Mọc xanh đầy thung lũng của ta xưa.

(Xuân Quỳnh) 

Những cảm xúc trong veo... Bh chỉ ước nhìn cái gì cũng trong veo như thế...
Lắp một mảnh kính màu đen phủ trên mảnh kính hồng ngày xưa... Những khát vọng cũ đã phủ bằng lớp bụi dầy... 
Đôi khi ước mơ mình vẫn đeo cặp kính hồng, để còn đủ mơ ước, đủ sức mạnh để thực hiện những ươc mơ cháy bỏng.
Đời bh chỉ dám cháy bằng những que diêm, chợt loá, chợt tắt, mong manh trong gió.... cũng không dám cháy bùng lên như những thanh củi khô...
Có lẽ cần sơn lại mảnh kính... 
Nhưng khi tâm hồn đã phủ bụi, khi mảnh kính đã phủ đen, thì gió nào thổi bay đi hết bụi, sơn nào phủ lại màu đen....

September 5, 2011

Lăn tăn

Mấy dạo gần đây có một vài người updates liên tục trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng, về mọi phương diện, về một số chuyện (có nhiều chuyện tốt, có những chuyện cũng không tốt, có nhiều chuyện buồn và cũng có những chuyện đáng để vui), đôi khi lòng cũng muốn hỏi thăm, nhưng tự thấy mình là một người hay suy nghĩ, khó có thể bỏ qua, càng biết nhiều thì sẽ lại càng tự dằn vặt chính bản thân nên sau nhiều lần, nhiều ngày, nhiều tháng đấu tranh với bản thân mình quyết định thôi. Silent is golden.
Dẫu biết người ta đã từng làm nhiều chuyện không phải với mình, nhưng mình cũng chả phải là người nhỏ nhen đến mức không thể tha thứ, nhưng có lẽ im lặng sẽ là điều thích hợp nhất ở mọi trường hợp. Nếu hiểu đuợc những thứ mình đã trải qua để được một trạng thái bình thản như bây h, những điều mà mình tránh vấp phải một lần nữa, người ta sẽ hiểu hành động hiện tại của mình, và hiểu được rằng xuất phát từ tâm mình luôn mong cho người ta được hạnh phúc trong cuộc sống, thành công trong công việc.
Kiểu mình nhìn thấy một sự việc mà mình muốn thở dài mà nghĩ: It happens, again?. cũng muốn đưa ra những lời khuyên hữu ích.. nhung thoi. 
Sống không nên thù oán lẫn nhau, mình không thù, không ghét, không trách móc gì ai bao h, chi mong được hưởng sự bình yên như mình đáng được nhận, thế là hạnh phúc...Cũng mong những người đã từng đi qua cuộc đời mình cũng nhận được sự bình  yên như thế.
P/S: Bài viết không ám chỉ cụ thể ai, chỉ là những lăn tăn, bạn nào mà thấy mình ẩn chứa trong đấy thì cho mình xin lỗi nhé.