"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

June 30, 2011

Dreams

We talked about graduation today at somewhat called group meeting over lunch. That makes me wonder: was that really the time yet for me to decide?... Going to grad school was the decision for me to avoid the reality of real world, of finding real job. 3 years have passed so fast. It will be approximately a year from now BUT much work to do, much things to decide.

Năm 2008, ngồi với anh ở quán cạnh hồ gươm, anh giục: cô xem phải thúc đẩy vụ yêu đương đi, mình vẫn đùa đùa: em đang lên kế hoạch 5 năm lần thứ 2, trong đó có kế hoạch lấy chồng. Anh bảo: Được, thế là tốt.
Lần vừa rồi ngồi ở Illy, anh bảo, 3 năm trước cô vẫn như vậy, sau 3 năm cô vẫn vậy, có khi 3 năm nữa cũng chẳng thay đổi được đâu, anh nghĩ kế hoặch 5 năm lần thứ 2 vỡ kế hoạch rồi đấy.

Mình vẫn nghĩ rằng, sau khi hoàn thành giấc mơ này... mình sẽ để cho một ngưòi nào đấy quyết định bước đi tiếp theo của mình. Có lẽ cuộc sống trớ trêu, nên khi bắt đầu phải nghĩ và bắt đầu kế hoạch về next step in life, khi giấc mơ mà mình luôn luôn mơ tới bắt đầu trọn vẹn thì cũng chả có ai để mình dựa dẫm vào để quyết định hộ cuộc đời mình cả....

Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu ai có thể quyết định cuộc đời của người khác được đâu. Mỗi con người là một cá thể và tự chịu trách nhiệm về cuộc đời và quyết định của mình thôi mà.

But the unknown is scary, and that's what future is about: UNKNOWN, UNEXPECTED.

Trong film Tangled, Rapunzel luôn luôn mơ uớc được nhìn thấy hoa đăng, và khi giấc mơ đấy được thực hiện, thì cô đã cảm thấy như bị mất đi phương hướng. Flynn đã động viên và nói rằng, khi một giấc mơ kết thúc thì đó cũng là một cơ hội cho giấc mơ mới hình thành.... 

Onething about dreaming is, you can have many dreams as you want. And noone can stop anyone from dreaming

Finishing up this dream, and off to the next....

June 29, 2011

Mùa

những mùa mưa tôi bỏ lại phía sau
không rơi nước mắt
mưa biết tạnh, biết khô, không biết đau dằn vặt
những mùa mưa không nhiều nước mắt
tôi bỏ lại phía sau

những mùa hoa tôi gửi lại cho trời
vắng mầu hối hận
cánh rụng hoa rơi, úa tàn dửng dưng như sự thật
những mùa hoa vắng mầu hối hận
tôi bỏ lại phía sau

mặn hơn nước mắt
sâu hơn dằn vặt
rực rỡ hoang mang hơn sự thật
những mùa yêu ta giữ lại trong nhau
sau bao mùa mưa, mùa hoa
ta để lại phía sau

Ngày mỏng

Có những ngày rất mỏng
Tôi ngồi nghe thời gian cứa vào mình
Vết thương như một căn bệnh mãn tính
thuốc thang không chữa nổi nên để mặc cho thời gian phẫu thuật
.
Tôi nghĩ về em trong cơn ngủ giữa những thứ thuốc gây mê của thời gian
Hình như em vẫn giữ nụ cười thế
Hình như em vẫn cố hát câu ca không lời về quá khứ
Dẫu đã cả trăm lần tôi nói với em về những ngày sẽ đến sau giấc mơ
Những câu ca không có lời sẽ không bao giờ hát nổi đâu em
.
Ngày thuốc mê hết tác dụng
Tôi tỉnh dậy và vất bỏ quá khứ trong những cơn mê
Không còn em, không còn nụ cười và những câu ca không lời
Thời gian đã cắt bỏ giùm tôi phần ký ức có em trong đó
Căn bệnh mãn tính cũng lành
.
Nhưng bây giờ,
khi không còn những cơn mê
tôi đi như kẻ lạ giữa chính cuộc đời mình…

(mot bai ko ten, tim mai cha ra ten, lay ten tam)

June 21, 2011

Riêng chung mùa hạ

Có phải hạ về khô nước mắt cho em?
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.


Có phải hạ về lau nốt những dây dưa?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.

Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.

Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió,
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!

Đinh Thu Hiền

June 15, 2011

Scents of memory

I used to spray my Sun Flower perfume to my bedding every week for 3 years and used to sleep into that smell until the day I realized that I cried everysingle night during my sleep, then I stopped. It was couple years back, when all of my surroundings were white, and that sun flower smell made me feel warm at night.

It didnt hit me until today when I sprayed my VBC that every smell that I have dedicated it to something.

VBC brought me my Hanoi today, i havent used it since I left Hanoi. I've been avoided the reality that I'm back in the states. Contradiction is also the smell that I used when I was home summer 2008. It was a strange summer.

Carbotine made me smell like mom, i always sprayed that when I'm homesick, and wanted to be with my mom. She used to spray that when I was back in high school. 

I no longer spray Euphoria that much even though I used to love the smell so much. It reminds me of sometimes, someplace, someone.


Chanel reminds me that "A girl should be two things: classy and fabulous" 

And the list goes on and on... Just like life... waiting for noone


I like the perfume before I bought them. Once I owned them, and have dedicated the smell to something, someone, someplace, sometimes...I don't use them that often anymore, because they are the scents of memory.

June 8, 2011

Gio' mua` do^ng lanh` lanh`-Lam` mo^i ho^ng` se se

Tự nhiên nghĩ đến về nhà, một cảm giác sợ sêt dâng lên. Đã lâu lắm rồi mình chua bao h sợ phải đối mặt với bố, với mẹ, với gia đình. Chẳng hiểu sẽ thế nào khi mình mang theo con bạn người Mĩ về. Rồi mình sẽ lại suốt ngày nói chuyện tiếng Anh với nó, rồi lại quen noi chuyện tiếng anh voi bố, với mẹ với ông bà, và cả lũ em họ nữa. Mình lâu lắm rồi ko biết bảy tỏ tình cảm của mình bằng tiếng Việt nữa rồi.


Nhớ nhà tha thiết, Hà nội thân yêu-nỗi ám ảnh ko bao h dứt của mình ah. Sao cứ phải dằn vặt mình vì nhưng nỗi lo lắng ko đâu thế. Bao nhiêu đứa mong mình về, Lành này, Hồng này, Linh này, Trang này, Hà này, Hương này, mình về rồi biết nói gì với chúng nó đây, tình cảm của mình với mọi người thì ko thay đổi, nhưng cuộc sống đã tôi luyện tôi và ấy trở thành những người khác nhau. Biết rồi chúng ta có còn thân như trước ko? Mình đã trở thành người it nói hơn, ít chia xẻ hơn, ít kết bạn hơn, biết tôn trọng những gì hiếm hoi hơn, ko hiểu chúng nó có hiểu ra con người mới của mình ko?

Đọc blog của ông anh họ, thấy ông ý thật may mắn, ít nhất ông ý được ở quanh HN, quanh những người mà ông ý thấy thân thiết. Vậy mà ông ý đang mơ tưởng đến 1 nơi khác. Tự nhiên nghĩ đến mình, kô biết khi về hẳn HN, mình có thế kô nhỉ?


Cứ nghĩ đến ngày về là lại háo hức, lại lo sợ, lại run run. Mình đã biết trước rồi mà mình sao chẳng có chuẩn bị gì hết, bạn bè bảo Hà nội ko thay đổi đâu, nhưng mình lại là đứa thay đổi Hà nội có biết ko? Ùh bởi vì ngày về đấy quá gần, gần hơn cái hạn mà mình đặt ra, gần hơn mình nghĩ. Bởi vì ngày về càng gần mình càng phải đối mặt với sự thật hơn. 


Cũng còn một người nữa hẹn mình gặp ở HN, chẳng hiểu rồi gặp nhau có còn gượng gao ko? Hay là những người tri kỉ đúng nghĩa của nhau. Người ấy có muốn gặp mình ở HN kô, có còn lang thang quán cũ, địa điểm cũ, chiếc xe cũ. Chăc chẳng còn ngại ngùng đâu nhỉ? Chúng mình lớn rồi, làm những người bạn của nhau thôi, mình có làm gì có lỗi cho nhau đâu mà phải ngại ngùng khi gặp nhau. Những người có lỗi với nhau mà vẫn còn cố gắng tha thứ được cho nhau nữa là...


Mình muốn về oà vào lòng mẹ, đùa và cười những câu đùa của mẹ, hoà mình vào trêu bố. Về để cho bố mẹ thấy rằng, con gái của bố mẹ đã trưởng thành, 21 tuổi rồi, theo tuổi mụ nữa là 22 rồi ah năm tới về là mình lên 23 rồi đấy. Bọn bạn cấp 2 của con đã cưới vợ cưới chồng đầy đủ rồi. Bố mẹ biết ko cai Linh bảo 3 năm nữa nó cưới, con phải về ăn cưới nó. Cái Lành sẽ là đứa tiếp theo, còn Hồng Anh, còn Mai Linh, Thanh Hà cũng có người ngấm nghé rồi, Nghĩa cũng sắp yêu rồi đấy- bố mẹ chắc còn nhớ Nghĩa chứ nhỉ, Còn con, con biết nhiệm vụ của mình là phải học xong con mới được nghĩ đến chuyện khác, Con muốn mình phải học xong được cái bằng tiến sĩ trước khi settle down trong mọi chuyện. Mà con đường con đặt ra thì còn xa lắm. Con muốn bảo với bố mẹ rằng, trong lựa chọn của con có gì sai sót thì tha thứ và chấp nhận sai lầm đó của con, chỉ cần chấp nhận thôi ah. Con cũng muốn nhìn thẳng vào mắt mẹ mà nói rằng, con luôn có cảm giác mình sẽ phải một mình nhiều trong cuộc sống, và gia đình riêng là chuyện xa vời, nên bố mẹ đừng lo.


"Như cánh vạc bay"... muốn được về ôm âp bên cafe Hà Nội lắm rồi. "Xa cách làm nỗi nhớ trổ bông" có lẽ mình yêu Hà Nỗi chưa đủ...

"Em quay lưng với đôi mắt ướt mềm
Nhưng khô ngay bởi vì em kiêu hãnh
Sống với đời bằng khuôn mặt lạnh
Sống với đời bằng cảm giác héo khô"


Tự nhiên lo sợ...

La' lia` canh` la` vi` gio' tho^i? gio' hay vi` ca^y ko^ giu~ la' o lai.

Cây, Lá và Gió

- Cây -

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “ cứ tự nhiên” trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng.

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”

- Lá -  

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác.

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

- Gió -


Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”

“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề.Bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi.Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.

Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “ em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...



June 6, 2011

"Phải lấy người như anh"

Đêm chủ nhật mất ngủ, nằm đọc một mạch quyển truyện mới mang từ Việt Nam qua.
“Trái tim em có ước mơ.
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh.
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.
Thả chiếc khăn tay theo gió bay đến bên anh.” 
Kết thúc truyện vẫn trăn trở bởi một câu hỏi, người như anh là người như thế nào, bởi bói đâu ra một người như thế ở trên đời bh, mà cũng có đâu phải mối tình nào cũng kết thúc có hậu. Tiểu thuyết tình cảm thì luôn là tiểu thuyết tình cảm mà thôi.
Cũng lâu lắm rồi không mất ngủ kiểu như vậy, vẫn nhớ những dư âm của thời điểm này hè năm ngoái, gần 2 tháng liền toàn bị đánh thức bởi ác mộng. Nhớ lại mà thấy rùng mình  kiểu nhiều khi nghĩ lại mình không ngờ mình đã sống những ngày như thế. Ăn không ăn được, ngủ không ngủ được, trong vòng một tháng mà mình héo đi mất 10 lbs. ToT. 
Từ lần sau sẽ chừa không mất ngủ kiểu này nữa.