We talked about graduation today at somewhat called group meeting over lunch. That makes me wonder: was that really the time yet for me to decide?... Going to grad school was the decision for me to avoid the reality of real world, of finding real job. 3 years have passed so fast. It will be approximately a year from now BUT much work to do, much things to decide.
Năm 2008, ngồi với anh ở quán cạnh hồ gươm, anh giục: cô xem phải thúc đẩy vụ yêu đương đi, mình vẫn đùa đùa: em đang lên kế hoạch 5 năm lần thứ 2, trong đó có kế hoạch lấy chồng. Anh bảo: Được, thế là tốt.
Lần vừa rồi ngồi ở Illy, anh bảo, 3 năm trước cô vẫn như vậy, sau 3 năm cô vẫn vậy, có khi 3 năm nữa cũng chẳng thay đổi được đâu, anh nghĩ kế hoặch 5 năm lần thứ 2 vỡ kế hoạch rồi đấy.
Mình vẫn nghĩ rằng, sau khi hoàn thành giấc mơ này... mình sẽ để cho một ngưòi nào đấy quyết định bước đi tiếp theo của mình. Có lẽ cuộc sống trớ trêu, nên khi bắt đầu phải nghĩ và bắt đầu kế hoạch về next step in life, khi giấc mơ mà mình luôn luôn mơ tới bắt đầu trọn vẹn thì cũng chả có ai để mình dựa dẫm vào để quyết định hộ cuộc đời mình cả....
Nghĩ đi nghĩ lại thì đâu ai có thể quyết định cuộc đời của người khác được đâu. Mỗi con người là một cá thể và tự chịu trách nhiệm về cuộc đời và quyết định của mình thôi mà.
But the unknown is scary, and that's what future is about: UNKNOWN, UNEXPECTED.
Trong film Tangled, Rapunzel luôn luôn mơ uớc được nhìn thấy hoa đăng, và khi giấc mơ đấy được thực hiện, thì cô đã cảm thấy như bị mất đi phương hướng. Flynn đã động viên và nói rằng, khi một giấc mơ kết thúc thì đó cũng là một cơ hội cho giấc mơ mới hình thành....
Onething about dreaming is, you can have many dreams as you want. And noone can stop anyone from dreaming
Finishing up this dream, and off to the next....
"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."
June 30, 2011
June 29, 2011
Mùa
những mùa mưa tôi bỏ lại phía sau
không rơi nước mắt
mưa biết tạnh, biết khô, không biết đau dằn vặt
những mùa mưa không nhiều nước mắt
tôi bỏ lại phía sau
những mùa hoa tôi gửi lại cho trời
vắng mầu hối hận
cánh rụng hoa rơi, úa tàn dửng dưng như sự thật
những mùa hoa vắng mầu hối hận
tôi bỏ lại phía sau
mặn hơn nước mắt
sâu hơn dằn vặt
rực rỡ hoang mang hơn sự thật
những mùa yêu ta giữ lại trong nhau
sau bao mùa mưa, mùa hoa
ta để lại phía sau
không rơi nước mắt
mưa biết tạnh, biết khô, không biết đau dằn vặt
những mùa mưa không nhiều nước mắt
tôi bỏ lại phía sau
những mùa hoa tôi gửi lại cho trời
vắng mầu hối hận
cánh rụng hoa rơi, úa tàn dửng dưng như sự thật
những mùa hoa vắng mầu hối hận
tôi bỏ lại phía sau
mặn hơn nước mắt
sâu hơn dằn vặt
rực rỡ hoang mang hơn sự thật
những mùa yêu ta giữ lại trong nhau
sau bao mùa mưa, mùa hoa
ta để lại phía sau
Ngày mỏng
Có những ngày rất mỏng
Tôi ngồi nghe thời gian cứa vào mình
Vết thương như một căn bệnh mãn tính
thuốc thang không chữa nổi nên để mặc cho thời gian phẫu thuật
.
Tôi nghĩ về em trong cơn ngủ giữa những thứ thuốc gây mê của thời gian
Hình như em vẫn giữ nụ cười thế
Hình như em vẫn cố hát câu ca không lời về quá khứ
Dẫu đã cả trăm lần tôi nói với em về những ngày sẽ đến sau giấc mơ
Những câu ca không có lời sẽ không bao giờ hát nổi đâu em
.
Ngày thuốc mê hết tác dụng
Tôi tỉnh dậy và vất bỏ quá khứ trong những cơn mê
Không còn em, không còn nụ cười và những câu ca không lời
Thời gian đã cắt bỏ giùm tôi phần ký ức có em trong đó
Căn bệnh mãn tính cũng lành
.
Nhưng bây giờ,
khi không còn những cơn mê
tôi đi như kẻ lạ giữa chính cuộc đời mình…
(mot bai ko ten, tim mai cha ra ten, lay ten tam)
June 21, 2011
Riêng chung mùa hạ
Có phải hạ về khô nước mắt cho em?
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.
Có phải hạ về lau nốt những dây dưa?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.
Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.
Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió,
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!
Đinh Thu Hiền
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.
Có phải hạ về lau nốt những dây dưa?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.
Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.
Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió,
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!
Đinh Thu Hiền
June 15, 2011
Scents of memory
I used to spray my Sun Flower perfume to my bedding every week for 3 years and used to sleep into that smell until the day I realized that I cried everysingle night during my sleep, then I stopped. It was couple years back, when all of my surroundings were white, and that sun flower smell made me feel warm at night.
It didnt hit me until today when I sprayed my VBC that every smell that I have dedicated it to something.
VBC brought me my Hanoi today, i havent used it since I left Hanoi. I've been avoided the reality that I'm back in the states. Contradiction is also the smell that I used when I was home summer 2008. It was a strange summer.
Carbotine made me smell like mom, i always sprayed that when I'm homesick, and wanted to be with my mom. She used to spray that when I was back in high school.
I no longer spray Euphoria that much even though I used to love the smell so much. It reminds me of sometimes, someplace, someone.
Chanel reminds me that "A girl should be two things: classy and fabulous"
And the list goes on and on... Just like life... waiting for noone
I like the perfume before I bought them. Once I owned them, and have dedicated the smell to something, someone, someplace, sometimes...I don't use them that often anymore, because they are the scents of memory.
It didnt hit me until today when I sprayed my VBC that every smell that I have dedicated it to something.
VBC brought me my Hanoi today, i havent used it since I left Hanoi. I've been avoided the reality that I'm back in the states. Contradiction is also the smell that I used when I was home summer 2008. It was a strange summer.
Carbotine made me smell like mom, i always sprayed that when I'm homesick, and wanted to be with my mom. She used to spray that when I was back in high school.
I no longer spray Euphoria that much even though I used to love the smell so much. It reminds me of sometimes, someplace, someone.
Chanel reminds me that "A girl should be two things: classy and fabulous"
And the list goes on and on... Just like life... waiting for noone
I like the perfume before I bought them. Once I owned them, and have dedicated the smell to something, someone, someplace, sometimes...I don't use them that often anymore, because they are the scents of memory.
Subscribe to:
Posts (Atom)