"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

July 28, 2020

Hồi đầu tháng 3, trước khi nghỉ ở nhà vì dịch, mình bị một em học sinh (không phải học sinh mình) đâm vào đít xe. Tưởng ko sao mà cuối cùng mình lại bị chấn thương ở vai suốt hơn 4 tháng liền đến thời điểm hiện tại vẫn ko đỡ đau. Mặt mũi thì như 18 nhưng xương cốt thì như 80. Nghĩ đi nghĩ lại thì ko hiểu có phải ngày xưa hồi đẻ bạn bé mình không kiêng khen gì hay không mà sao h người ngợm như vứt đi.

Đợt này chuyện covid làm mình hay nghĩ nhiều về tương lai. Hơi bị cảm thấy lạc lối trước những biến đổi không lường được của dịch bệnh và cuộc sống. Từ trước đến h mình luôn biết phải làm gì, làm thế nào, hiện tại cuộc sống trong thời bệnh dịch hơi bấp bênh, không thể lên một kế hoạch nào hết làm cảm thấy hơi bị khó nghĩ.



Độ này nghiện bài này

April 21, 2020

Khi buồn rồi thì em sẽ nói với ai...

Mình kể những nỗi đau với bạn bằng một nụ cười vô lo và một trái tim nồng nhiệt. Hồn nhiên đến mức bạn nghĩ mình vẫn là cô bé 18 tuổi.

Ai đó đã nói với mình rằng, hình ảnh mà bạn lưu lại về một người luôn dừng ở thời điểm đầu tiên bạn gặp người đó. Và thế là mình trở thành người phụ nữ luôn có tâm hồn 18 tuổi.

Điều buồn nhất mình trải qua, không phải là lúc mình đặt đơn li hôn, không phải lúc mình nhận được giấy chấp nhận đơn li hôn vào ngày kỉ niệm 5 năm ngày đăng kí kết hôn, càng không phải lúc nhận giấy đề nghị chia đôi tài sản và con cái vào đúng ngày lễ tình nhân, và lại càng ko phải lúc đặt bút kí vào văn bản để trở về đời sống độc thân.

Điều buồn nhất là khi mình nhận ra mình đã hết hạn lợi dụng với một người nào đó. Kể từ đó, có thể mình sẽ vẫn hồn nhiên, vẫn có một trái tim nồng nhiệt, nhưng ko phải dành cho người lợi dụng mình.

Khi buồn thì hãy nuốt nước mắt vào trong. Nụ cười phải luôn toả sáng dẫu có là 18, 26 hay 35.

August 30, 2019

6 năm trôi qua như một cơn gió thoảng. Mình vẫn ở đây, mọi chuyện đã khác rồi.
....
....
6 năm ko phải cả một đời.

August 18, 2019

Một lúc nào đó, khi đối phương im lặng trước mọi việc bạn làm, đó không phải là biểu hiện của sự hạnh phúc, bình yên; chỉ là tình cảm của hai người đã đi đến giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng. 

“Bạn thường cảm thấy phiền phức, khó chịu trước những lời nhắc nhở của người ấy trong tình yêu, trong hôn nhân; bạn sợ về nhà khi nhìn thấy bộ mặt cau có, nghe những lời càm ràm chẳng đâu vào đâu của vợ; bạn thấy mệt mỏi trước những chuyện nhỏ nhặt, vặt vãnh mà người ấy thở than; bạn muốn được sống một mình, muốn yên tĩnh để tự tung tự tác với sở thích của bản thân. Bạn không hiểu sao mình lại bước vào một mối quan hệ mà người này luôn yêu cầu, luôn than vãn và kiểm soát với mình, bạn khao khát những ngày tháng tự do vùng vẫy như trước đây. Và rồi một ngày nào đó, khi bạn trở về nhà, căn phòng thật sự yên tĩnh, bạn được tự do chơi trò chơi điện tử yêu thích đến đêm, tụ tập cùng bạn bè, la cà quán xá, bạn đi đâu, làm gì, muốn gì, từ nay đã chẳng còn là mối bận tâm đối với một người, là ngày ngày, bạn không bị làm phiền bởi vô số những trách nhiệm, ràng buộc trong một mối quan hệ nữa. Người ấy không than phiền khi bạn hút thuốc lá quá nhiều, chơi điện tử quá khuya, không quát tháo việc nhà, không phàn nàn mệt mỏi, thế giới quanh bạn thật sự yên tĩnh. Bạn thầm vui mừng, mối quan hệ của hai người cứ như thế sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu. Cho đến khi bạn nhận ra, thế giới yên lặng là thứ mà bạn từng mong muốn ấy lại dần dần trở thành nỗi đáng sợ biết bao, bạn chợt thấy ngôi nhà thiếu vắng một điều gì đấy, có thứ gì đó quen thuộc lắm đang mất đi. Cuộc sống trở về những ngày tự do như trước đây độc thân, hoá ra chẳng mấy gì dễ chịu, tình yêu mà bạn mong ước không có cãi vã, không phải nghe những lời trách móc, thở than, hoá ra cũng chẳng có gì vui vẻ, bình yên cả. Không còn những lời đối thoại cùng nhau trong tình yêu, trong hôn nhân thì mối quan hệ ấy chỉ là một mối quan hệ chết; tựa như một cái cây bị mối ăn mục bên trong, nó sẽ chẳng thể giữ được màu xanh quá lâu vì chẳng biết ngày nào, nó sẽ trở thành củi khô héo úa. Người với người sẽ sớm là dưng khi không còn qua lại, tình với tình sẽ sớm cạn kiệt khi chẳng còn sẻ chia, quan tâm và đồng cảm.

Cô gái mà bạn yêu tha thiết ngày trước sẽ mãi là cô gái nhẹ nhàng, đáng yêu lúc mới yêu khi chưa cùng nhau gánh vác những trách nhiệm của một người đồng hành. Tình yêu sẽ luôn là mặt hồ phẳng lặng và dịu êm khi người ta ở đoạn đầu của sự si mê, nhưng nó sẽ dần gợn sóng và rồi hoá ồn ào khi cả hai bước qua những cồn cào, nhung nhớ ban đầu. Có bao giờ sau những cơn sóng lòng dữ dội làm bạn muốn vứt bỏ để trở về với tự do kia, bạn đôi lần nhìn lại, rằng bạn bước vào một mối quan hệ, bạn tìm kiếm một người bạn đời để làm gì không? Là tình yêu cho qua ngày đoạn tháng, cho lấp đầy những nỗi cô đơn, phủ kín những khoảng trống trong lòng hay thật sự cần một người để cùng nhau vun đắp, phấn đấu cho tổ ấm, cho tương lai mà mình cần? Nếu là yêu cho bằng người bằng ta, yêu cho bớt lẻ bóng, cho qua buồn chán thì có lẽ, bạn chẳng cần lãng phí thời gian cho những mối quan hệ nghiêm túc, kéo dài. Hãy cứ là người rong chơi trong cuộc đời này, đến và đi như gió thoảng, mây trôi để cuộc đời mãi mãi không tồn tại những giao điểm, sẽ không có ai phải vì bạn mà muộn phiền hay trách móc. Còn hôn nhân, nó lại là một câu chuyện của rất nhiều trách nhiệm và ràng buộc, bạn sẽ chẳng thể là đứa trẻ ham vui, đùn đẩy và ích kỷ những trách nhiệm chung. Nếu không phải sống vì nhau, người ta sẽ không cần can thiệp, không cần san sẻ những trách nhiệm và muộn phiền. Sự im lặng luôn đến từ rất nhiều những tổn thương, thất vọng và tuyệt vọng. Sự im lặng luôn tệ hơn nhiều so với những lời tranh cãi, vì khi còn đủ yêu thương và quan tâm, người ta mới mở lòng ra với bạn, còn đối thoại được với nhau là còn tình còn nghĩa. 

Vậy bao giờ mối quan hệ của bạn sẽ đi vào ngõ cụt? Đó là khi đối phương bất chợt trở nên kiệm lời, thờ ơ và lạnh nhạt. Bạn có biết điều gì khiến phụ nữ vốn dĩ yếu đuối, sau một đêm bỗng mạnh mẽ và cứng cỏi không? Hãy cứ bỏ mặc cô ấy loay hoay một mình trong mối quan hệ của hai người. Khi một người phụ nữ cô đơn quá lâu, phải gồng mình gánh vác những trách nhiệm mà lẽ ra cần đến hai phía, cô ấy sẽ chọn cách yêu chính mình thay cho những phần đã mất đi, để từ nay về sau, những khi yếu đuối, đau khổ hay mệt mỏi, cô ấy không còn gọi tên của bạn nữa. Là nên vui hay nên buồn, vì tình yêu, vì hôn nhân ấy đã chẳng còn những ngày giận hờn, cãi vã vì nhau? Là một dấu chấm lặng hay là dấu chấm hết trong quan hệ của hai người thì tất cả đều đã trôi về những khoảng lặng cuối cùng trong tình yêu. 

Mình đợi nhau bước qua để từ mai không còn về chung lối hay đợi nhau bước gần lại cho hơi ấm này sẽ phủ đầy những khoảng trống trên kẽ tay như thuở đầu hẹn ước? Nếu còn đợi nhau bước tiếp thì đừng mừng vui nếu một ngày nào đó trở về, ta chẳng còn nghe thấy những thở than nơi căn phòng quen thuộc. Ta có thể nói với nhau cả đời khi còn yêu nhưng mất nhau chỉ trong một khoảnh khắc im lặng thế thôi.”

July 29, 2019

"Thanh xuân"

"Phải, một phụ nữ bình thường chính là như thế. Dễ dàng rung động bởi những cỏn con. Dễ dàng buồn và dễ dàng hạnh phúc cũng bởi những cỏn con. Nhưng chính từ những bé nhỏ đó, thế giới của chính họ mỗi ngày đã trở nên rực rỡ. Giống như thể một quầng bột màu từ từ lây lan, khiến xung quanh cũng dần lung linh ấm áp. Những ti tỉ bé xíu, những tí ti khiết lành, thanh yên mãi mãi."_ Phan Ý Yên

"Một vài người trong chúng ta chỉ có một mình thôi nên nhiều chuyện phải cố gắng để trưởng thành." _ Phan Ý Yên

Mình thích bạn này từ lâu lắm rồi, vì bạn này bằng tuổi mình, và có những suy nghĩ và lý tưởng gần giống với những gì mình đã và đang nghĩ / trải qua...


Một vết thương thì bao lâu sẽ lành lại nhỉ, một vài tuần, một vài tháng, một vài năm. Một vết sẹo thì bôi bao nhiêu kem chống sẹo thì sẽ mờ nhỉ, một vài tháng, một vài chục năm hoặc đôi khi là không thể phai mờ...

Hồi tháng 5 mình bị một thanh sắt đập trúng đầu, mí mắt phải rách một vệt không dài, chỉ khoảng 1cm. Cũng may, vụ đó, thanh sắt không đâm trúng mắt mình, cũng may chỉ là một vết sẹo nhỏ. Vết rách thì cầm máu ngay trong vòng 20 phút, vết thương nhỏ xíu đó cũng mất 3-5 tuần mới lành, nhưng mình bôi kem sẹo lâu đến đau thương cũng mãi ko mờ được...

Những cái hữu hình thì có thể nhìn thấy, chữa lành, hay bôi phấn phủ lên để che khuất được, nhưng còn những cái vô hình thì sao... Mất bao lâu thì mới có thể lành được những vết thương vô hình...

Đợt này mình hay nghe bài này... Đôi chút tiếc những ngày vô lo vô nghĩ... có thể hít thở bằng tình yêu mà sống. 




"Đưa em về thanh xuân 
Về những dấu yêu ban đầu 
Những âu lo cứ thế hững hờ qua tay 
Ta thêm lần đôi mươi 
Và những ước ao đã từng"