"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

July 30, 2014

"Nhiều năm sau này khi ngoảnh đầu nhìn lại, điều làm chúng ta mỉm cười thanh thản nhất có lẽ là nỗi đau trong hồi ức xa xưa ấy - nỗi đau một thời ngỡ là sâu sắc, khắc cốt ghi tâm hóa ra cũng lặng lẽ phai mờ dần dần theo năm tháng. Trong thời khắc mà chúng ta ngoảnh lại, những gì ngày xưa nghĩ mình sống chết không thể buông bỏ, đau lòng không thể vượt qua đều chỉ là cảm xúc nhất thời, cuộc đời không có những nỗi đau trường tồn, chỉ có những nỗi đau cố chấp mà thôi."
~~~~
"Tôi không còn nhớ số điện thoại của nàng. Chỉ nhớ nàng có một chiếc mũ màu đen, cài lông chim màu nâu. Rồi nhớ tôi đã từng muốn sống với nàng, và nhớ lại rằng có lần tôi đã muốn chết vì nàng. Tôi lờ mờ nhớ tới màu mắt, tới nụ cười và thoáng nhớ tới cả mùi da thịt nàng.
Tôi nhớ tới nỗi đau nàng đã gây ra, nhưng chỉ như người ta nhớ đến nỗi đau đớn vì cái chết đã từ lâu của một người. Tôi nhớ đến những niềm vui nhận được từ nàng, nhưng chỉ như ta nhớ đến một bữa tiệc hậu hĩnh đã lâu, một bữa nhậu thừa mứa nhưng ta đã quên những món ăn cụ thể.
Tôi lờ mờ nhớ đến tất cả. Nhưng số điện thoại của nàng, mà cách đây vài năm tôi còn nhớ như một cái máy, như ta thuộc các liên từ; thì tôi không còn nhớ nữa.
Chúng ta chết trong nhau cũng như thế. Đầu tiên là quên một số điện thoại. Sau đó là ký ức về một mùi hương. Rồi đến con người gắn liền với số điện thoại và mùi hương ấy. Sau đó là tất cả."
Bốn mùa, trời và đất | Márai Sándor.
~~~
Chỉ là những gì đọc được ở trên một blog mình thay theo dõi, thấy hay và copy lại trong lúc ngồi chờ program chạy data. Cái giá phải trả cho việc làm thực nghiệm, đấy là vừa phải hiểu data mà mình recorded (through programing, và vừa phải giỏi thí nghiệm, nên là ngày ngày thì chạy thí nghiệm, tối thì bùn bùn chạy data). Đầu óc đã ở trạng thái ko còn suy nghĩ được gì nữa sau khi phát hiện ra 3 weeks of data down to drain...^^
~~

No comments:

Post a Comment