"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

June 21, 2012

Những năm tháng cũ, mình hay đi uống cafe với một giai ở cafe Lâm ở trên phố Nguyên Hữu Huân, câu chuyện hồi đấy cũng chưa có gì, chỉ là 2 tâm hồn cô độc, tìm được bạn hợp chuyện và thế là hay đi cùng nhau. Bạn lụ khụ như một ông già đứng đắn, còn mình thì luôn luôn nhố nhăng, ngay cả trong lúc đứng đắn nhất. Mình và bạn gặp nhau cũng tình cờ, rồi bạn chủ động làm quen, rủ rê đi uống cafe. Sau 3 tuần, mình quay lại với cuộc sông bận rộn ở  Mi~, phải vài năm sau, mình và bạn mới gặp lại nhau thêm một lần nữa.
Bẵng đi một thời gian sau lần mình và bạn gặp nhau cuối cùng, mình với bạn cũng không nói chuyện mấy nữa, trong một lần tình cờ bạn túm được mình online bạn hồ hởi thông báo, bạn đã có người yêu, cô bé này tốt hiền lành. Mình hơi sựng lại, nhưng hồ hởi chúc mừng vì mình biết bạn cũng đã cô đơn khá lâu. Bẵng đi thêm một thời gian dài nữa, bạn lấy cô bé người yêu, lần này không thấy bạn hồ hởi thông báo nữa, nhưng mình cũng vào chúc mừng bạn. Từ ngày bạn có vợ, bạn ít giữ liên lạc với mình hơn. Một hôm, vợ bạn buông lời than vãn, mình mới tiện thể nhảy vào hỏi thăm. Mình vốn là bạn của bạn thân của vợ bạn, nên có lẽ vợ bạn nghĩ chắc cũng chẳng cần giấu mình nhiều, cô bé tồ tồ kể chuyện bạn cục tính buông tay đánh vợ chỉ vì vợ ko ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm chăm lo cho chồng cho con, mình lại chợt nhớ đến một câu duy nhất mà bạn nhận xét về mình ngày xưa hồi còn giữ liên lạc đấy là bạn chưa gặp một cô gái nào lại ăn nói bỗ bã và xuề xoà với bạn ~ một người hơn mình khá là nhiều tuổi ~  như mình, chỉ vì câu nói đấy, mà mình buông, không muốn giữ liên lạc với bạn vì mình luôn không thích đàn ông gia trưởng và đạo đức giả, và nhất là mình không tôn thờ cái chủ nghĩa giập khuôn là con gái phải thế này thế kia, với người hơn nhiều tuổi phải cái lọ cái chai... Sau khi nghe được câu chuyện từ vợ bạn, mình cứ xót xa và thương cho vợ bạn, giá như hồi đấy vợ bạn đừng quyết định bốc đồng, giá như vợ bạn tỉnh táo hơn một tí, thì biết đâu cuộc đời của vợ bạn sẽ hoàn toàn khác.

No comments:

Post a Comment