Mắt cay cay khi mẹ bảo: thôi học xong về luôn nhé, chứ mẹ thấy em ở bên này vất vả ngược xuôi quá, lăn lộn với cuộc sống quá, việc gì cũng đến tay, mà nó chẳng có gì là chắc chắn cả...
Em cuối cùng cũng chỉ là một đứa con gái lạc nhịp... dở dở ương ương, chẳng hợp ở đâu...
Những câu nói giá mà... Thay đổi cả một đời người...
Thương mẹ lắm khi mẹ bảo đau khớp mấy hnay. Con gái hay dặt dẹo đau nọ đau kia cũng vì giống mẹ.Cũng chỉ biết thương để đấy thôi chứ cũng chả biết nói gì, và làm gì nữa.
Một ngày ko xa mẹ ah, em sẽ rũ bỏ mọi thứ...
~~~
"Làm sao em biết đời sống buồn tênh"
Tôi đếm tuổi mình bằng những sợi mùa thu
Bằng những gót chân trăng nhón qua trời tóc rối
Bằng những giọt cà phê bốc khói
Âm thầm tan vào hun hút kẽ đời
Tôi đếm tuổi mình bằng những rong chơi
Bằng những chuỗi hoàng hôn tôi xâu trong nỗi nhớ
Bằng những hạt cườm lăn đến cuối chiều thì òa vỡ
Thành mưa.
Tôi đếm tuổi mình bằng những ngày xưa
Bằng những con đường cỏ bao mùa xanh - úa
Bằng bao ngày ngóng dáng người không về nữa
Bằng ấm mềm cát ở phía bờ xa
Tôi đếm tuổi mình bằng những tháng năm qua
Tiếng chuông đồng hồ vỡ vụn trên gác xép
Bằng những chuyện chẳng thành thơ năm nào tôi cũng viết
Cho người ấy, cho tôi.
(Đàm Huy Đông)
Bằng những gót chân trăng nhón qua trời tóc rối
Bằng những giọt cà phê bốc khói
Âm thầm tan vào hun hút kẽ đời
Tôi đếm tuổi mình bằng những rong chơi
Bằng những chuỗi hoàng hôn tôi xâu trong nỗi nhớ
Bằng những hạt cườm lăn đến cuối chiều thì òa vỡ
Thành mưa.
Tôi đếm tuổi mình bằng những ngày xưa
Bằng những con đường cỏ bao mùa xanh - úa
Bằng bao ngày ngóng dáng người không về nữa
Bằng ấm mềm cát ở phía bờ xa
Tôi đếm tuổi mình bằng những tháng năm qua
Tiếng chuông đồng hồ vỡ vụn trên gác xép
Bằng những chuyện chẳng thành thơ năm nào tôi cũng viết
Cho người ấy, cho tôi.
(Đàm Huy Đông)