Sau vụ việc tuần vừa rồi, rút ra 1 bài học to tướng: Mình sống quá đơn giản như đan rổ...nên nghĩ mọi người cũng đơn giản như mình. Hôm nay bảo với Béo là tại bố mẹ dậy con phải sống trung thực và thật thà nên nó thế...
Nhưng life is ALWAYS fair. Thôi cũng như xong, make peace not war, coi như công sức bỏ ra mấy tuần vừa rồi như việc tập thể dục, mọi việc cho qua nhẹ nhàng như đẩy xe hàng.
Phải biết tự hài lòng và nhìn vào bigger picture về kết quả của 4 tháng hè vừa rồi của mình, mình đã có đủ preliminary data (kết quả sơ bộ) cho thesis của MÌNH...Bh chả care gi ngoài việc mình mình làm, xong là mình chuồn. NOTE TO SELF: sẽ học cách sống selfish hơn nữa, và "CÁ TÍNH" hơn nữa. Now, I only have 1 focus point in mind cho nó nhẹ đầu ^^. Everything is still on track :-).
Life is too short to get mad at each other, để ganh đua và lợi dụng lẫn nhau!!!...
Hôm trước có một người bảo với mình là: I dont like the fact that you push yourself too hard khi nghe mình kể về lịch đi chạy, tập yoga và lịch lên lab... Đôi lúc cũng tự hỏi, am I pushing myself too hard. Is that call pushing when the things I do (running and yoga) made me feel better, made me feel happy... Và thế là mình trả lời: Whatever helps me sleep well at night :-)...
Peace out!!!
"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."
October 22, 2010
Chẳng có khổ đau nào vô nghĩa
Đừng qua phố cũ mùa này
Sự đợi chờ rồi cũng thành phù phiếm
Tháng Năm
Hoa dầu rơi
nghiêng
cô đơn.
Ta đã từng níu giữ chân người như níu giữ chút hy vọng cuối cùng vun trồng trong góc tim
Bằng tất cả máu thịt của mình
Từng mơ về ngôi nhà có ô cửa bình yên mỗi buổi chiều trông ra thềm nắng
Về bầu trời sau mưa
Về khu vườn mùa đông nơi mỗi gốc cây chết đi vẫn truyền cho nhau hơi ấm
Hạnh phúc mang màu bao dung…
Đừng qua phố cũ mùa này
Đừng lý giải mình bằng cái cười, cái khóc gượng gạo
Khi yêu thương chẳng đủ sức cột đời ta vào nhau
Khi cuộc sống là chuỗi ngày êm ấm khôn cùng,
mất mát khôn cùng
Có những khoảnh khắc ta không thể dối lừa mình là người khác
Những khoảnh khắc ngay cả nỗi buồn cũng nhìn ta rồi ngoảnh mặt
Ta nhận vào lòng một vết thương sâu…
Đừng qua phố cũ mùa này
Dẫu chẳng có khổ đau nào vô nghĩa…
LÊ VĂN LÂM
Sự đợi chờ rồi cũng thành phù phiếm
Tháng Năm
Hoa dầu rơi
nghiêng
cô đơn.
Ta đã từng níu giữ chân người như níu giữ chút hy vọng cuối cùng vun trồng trong góc tim
Bằng tất cả máu thịt của mình
Từng mơ về ngôi nhà có ô cửa bình yên mỗi buổi chiều trông ra thềm nắng
Về bầu trời sau mưa
Về khu vườn mùa đông nơi mỗi gốc cây chết đi vẫn truyền cho nhau hơi ấm
Hạnh phúc mang màu bao dung…
Đừng qua phố cũ mùa này
Đừng lý giải mình bằng cái cười, cái khóc gượng gạo
Khi yêu thương chẳng đủ sức cột đời ta vào nhau
Khi cuộc sống là chuỗi ngày êm ấm khôn cùng,
mất mát khôn cùng
Có những khoảnh khắc ta không thể dối lừa mình là người khác
Những khoảnh khắc ngay cả nỗi buồn cũng nhìn ta rồi ngoảnh mặt
Ta nhận vào lòng một vết thương sâu…
Đừng qua phố cũ mùa này
Dẫu chẳng có khổ đau nào vô nghĩa…
LÊ VĂN LÂM
October 12, 2010
Yoga and 10 years from now
After 3 years of on and off learning yoga, My Yoga instructor yesterday told me that: "Bee is like a yoga teacher in training"... The week before she said I'm kind of intermediate working toward advance level. That's quite of the compliments coming from her. I can now master at twisting poses, aligning poses, getting better at push up, cobra and hand-stand, working toward head stand poses, still need to learn how to do scopions.... But I'm working toward advance level :)...
And today I'm thinking myself, if by the time I graduate, and I have no job offer and I have no rich husband to take care of me, may be I could be a yoga teacher, who always can be happy to be at present, no thingking about future or the past. Just be at the MOMENT...
Then I got to think about 10 years ago when my mom took me out to buy my bicycle for my high school, we met a yoga intructor at that moment she was helping her husband to sell the bike, then I got to think about 10 years from now, maybe i would become a yoga teacher, then open up my own cross stitch shop and living a simple life, no more worry about data, research.
That would be my beautiful dream...
And today I'm thinking myself, if by the time I graduate, and I have no job offer and I have no rich husband to take care of me, may be I could be a yoga teacher, who always can be happy to be at present, no thingking about future or the past. Just be at the MOMENT...
Then I got to think about 10 years ago when my mom took me out to buy my bicycle for my high school, we met a yoga intructor at that moment she was helping her husband to sell the bike, then I got to think about 10 years from now, maybe i would become a yoga teacher, then open up my own cross stitch shop and living a simple life, no more worry about data, research.
That would be my beautiful dream...
Subscribe to:
Posts (Atom)