Hôm qua bỗng chợt hét lên với bé Thảo...
"Xét cho cùng chỉ có con gái là khổ thôi, và mình phải biết yêu bản thân mình trước..."
Những chuyện cũ đã dạy cho mình bài học rằng, khi yêu thì phải trân trọng người đến với mình, bởi ko phải bỗng dưng, giữa hàng trăm triệu người trên thế giới này, mình với người ta lại nhận ra nhau.
Mình thường nghĩ rằng, khi mình không phán xét ai trong cuộc sống thì sẽ không ai được có quyền phán xét mình. Vậy mà... Những thứ, thuộc cái đã qua, của một cái qua khứ mà mình mỗi lần nhắc đến lại thấy run sợ, thì xin đừng lấy đó làm lí do.
Mình chả buộc nổi miệng thế gian, và cũng không muốn cố tình buộc miệng thế gian, chỉ mong sao cuộc sống nó bình yên, trôi qua lặng lẽ như vốn dĩ nó phải thế. Cuộc sống thực chất không phức tạp, chỉ có chính con người làm cho nó phức tạp lên hàng ngày.
ôi... trăm thứ nó đổ lên đầu... Sigh...
No comments:
Post a Comment