Tôi hờ hững đóng gói một nỗi buồn
Bỏ đi và biến thành người khác
Để anh gã đàn ông mang trái tim phờ phạc
Đứng lại ven đường...
Nếu như ngày chỉ mười tám tiếng đồng hồ
Hoặc đêm, hoặc ngày ngắn lại
Loài người đi về vội vã
Hẳn gì ta đã nhớ nhau
Kỷ niệm vò lại nát nhàu
Hương tóc em cũng không làm đêm anh thao thức
Tình yêu cũng không còn bùng cháy lên trong lồng ngực
Thì thôi...
mình chia tay...
Tình yêu không thể đi vay
Nỗi buồn có cho đi cũng không ai dám nhận
Thôi ta đành để lẫn
Giữa đời...
cho gió cuốn đi...
(st)
No comments:
Post a Comment