"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

January 16, 2010

Cho gió cuốn đi

Tôi hờ hững đóng gói một nỗi buồn
Bỏ đi và biến thành người khác
Để anh gã đàn ông mang trái tim phờ phạc
Đứng lại ven đường...
Nếu như ngày chỉ mười tám tiếng đồng hồ
Hoặc đêm, hoặc ngày ngắn lại
Loài người đi về vội vã
Hẳn gì ta đã nhớ nhau

Kỷ niệm vò lại nát nhàu
Hương tóc em cũng không làm đêm anh thao thức
Tình yêu cũng không còn bùng cháy lên trong lồng ngực
Thì thôi...
mình chia tay...

Tình yêu không thể đi vay
Nỗi buồn có cho đi cũng không ai dám nhận
Thôi ta đành để lẫn
Giữa đời...
cho gió cuốn đi...
(st)

January 6, 2010

...

Stop having set "qualifications" for a boyfriend/girlfriend. Being a lover is not a f.ing job, and you're not hiring a f.ing employee. And yes,they will make mistakes. Yes, They will be different from what you expected. They're human, and they have no f.ing clue what they're doing. But they love you, and they love every minute of you. So please give, them a chance.

January 5, 2010

Hôm qua bỗng chợt hét lên với bé Thảo...
"Xét cho cùng chỉ có con gái là khổ thôi, và mình phải biết yêu bản thân mình trước..."
Những chuyện cũ đã dạy cho mình bài học rằng, khi yêu thì phải trân trọng người đến với mình, bởi ko phải bỗng dưng, giữa hàng trăm triệu người trên thế giới này, mình với người ta lại nhận ra nhau.
Mình thường nghĩ rằng, khi mình không phán xét ai trong cuộc sống thì sẽ không ai được có quyền phán xét mình. Vậy mà... Những thứ, thuộc cái đã qua, của một cái qua khứ mà mình mỗi lần nhắc đến lại thấy run sợ, thì xin đừng lấy đó làm lí do.
Mình chả buộc nổi miệng thế gian, và cũng không muốn cố tình buộc miệng thế gian, chỉ mong sao cuộc sống nó bình yên, trôi qua lặng lẽ như vốn dĩ nó phải thế. Cuộc sống thực chất không phức tạp, chỉ có chính con người làm cho nó phức tạp lên hàng ngày.
ôi... trăm thứ nó đổ lên đầu... Sigh...