"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

January 23, 2009

Tết


T dưng thy mt cay cay, chắc tại hôm qua ngủ ít.
Sp tết ri đấy. M đi làm nt ngày hôm nay s ngh. Nh cái cnh 30 c nhà quay qun bên nhau ch đón tết, ông bà, cô cu, b m s mng tui lũ tr con lit' nhít là mình và my đứa em. My năm nay ch được mng tui, tin mng tui ca mình được b m mng li my đứa nhóc con vì mang tiếng là ch đã ln (mà cũng ln tht cũng ch còn bé bng gì na, Cái Trang hôm nay chat chit nó kêu là tr gì na mày, năm nay lên 24 bước sang tui 25 ri, ch trn tránh được s tht đâu.).
M năm nào cũng đi làm đến tn ngày 29, 30 li v bà ăn cơm tất niên t trưa, nên chiu 30 m li tt bt vi con gà và ni măng. Cái ni măng vi đêm 30 ca m làm mình nh mãi trong 6 năm xa nhà, ch thế mà năm nào mình cũng li tt bt vi ni măng đón tết. Năm ngoái có đứa nó nói nnh rng là tết mà ko có ni măng ca Ch Thu Anh thì ko phi là tết. Vy đấy, cái tết xa nhà nó đm bc thế đấy.
Nh cái cnh đêm 30 hi b còn đi vng, 2 m con hay để xe nhà cu đi vòng quanh b h my vòng đón tết, xem pháo hoa. T ngày b v, nhà toàn xem bn pháo hoa trên tng ba, b bo vì ra đường đông, chen chúc, chc gì đã xem được, lí do chính mình nghĩ là vì b lười và s rét. . B thì đêm 30 nào cũng gà gt t 9h đên 12h kém 15, đúng 12h lên thp hương, cu phúc cho c nhà- b là người vn chu đáo trong chuyn đấy - Ri b s cùng m và mình xem pháo hoa ri xung nhà m ca xông đất cho c nhà. Ch thế mà mình rt ít khi đi fireworks o bên này bi Nhìn th y pháo hoa s làm mình nh nhà đến tha thiết.
Mình nh cnh mùng 1 tết Hà ni ch là Hà ni vào sa'ng mùng 1 tết, khi cái thanh vng, tĩnh lng đến mê người, cm giác sng chm, tht chm trong cái bui sang' hôm đấy, không còi xe, ko n ào, vi vã. Hi chưa cm pháo, mình rt thích nhìn nhng cơn gió thi bay xác pho đỏ rc mt góc đường, mình còn nh c mùi khói pháo, như mt s quyn rũ đến l kì.
M hay dn mùng mt nh khai bút cho c năm chăm hc. Mình toàn gy gy đưc ba ch là xung nhà hóng ch mng tui. Hẳn nào mà năm nào kết thúc cũng luời.



Bn mình toàn tránh nói chuyn vi mình v tết, vì có mt ln l mm mình kêu mình c tình quên đi ngày tết, có l thế tht, toàn c tình quên, c tình quen, có nhiu th mun quên và mun quen lm mà nó c mãi đeo đui. Mình hay tránh nhm tính là bao nhiêu cái tết xa nhà, bao nhiêu năm xa nhà, bi càng đếm cái ni nh quay qut nó càng dn v day dt. Thế nên mi th có th quên và quen vi mt lch làm vic kín và dy đặc.
Mẹ khoe nhà năm nay có cây địa lan, ăn uống đơn giản, có mấy quả bưởi được cho, và đĩa thịt đông cũng được cho, mình chả khoái ăn thịt đông nên chẳng sao, tức nhất là có bộ đồ nướng mới, mình chưa được ăn thử, vậy mà mẹ cứ khoe là ngon lắm. Mình thì tâm hồn ăn uồng.
Thôi...Mai s là mt th 6 bn rn và mt cui tun vui v. Thứ 7 s goi. đin v bà vào bui ti, vì s là bui trưa 30 viêt.nam. Gi đin v chúc tết c nhà, thôi thì c nhà qua^y qua^n` thiếu mi mình thì được thay thế bng cái đin thoi, (minh = điện thoại) thế là kết thúc cái tê’t th n xa nhà.
ôi nhớ hà nội đến quay quắt

October 13, 2008

Arizona - Nhật kí của những ngày đầu


Vậy đấy, đã hơn 2 tháng đặt chân lên một vùng đất mới, với những thử thách mới.
Những ngày đầu ở nơi mới, không còn cảm giác quen thuộc khi trở lại Mi~ nữa, Mới chợt nhận ra rằng La Crosse đã bao bọc mình rất nhiều trong những năm tháng qua.
Cái nóng như lửa đốt, khô cong đến cháy cả da cả thịt là những ấn tượng đầu tiên về vùng đất này. Lúc đấy chỉ ước, giá mà mình đi calorina. để được hưởng trời mu*a. Là lúc chứng kiến nhưng cơn mưa khan, là gió đấy, giông đây, trời đất tối sầm đấy, nhưng ko có giọt mưa nào rơi xuống. Thấy bảo là vì trời nóng quá, nên hạt mưa nào rơi xuống cũng bị bốc hơi ngay lập tức.
Những ngày đầu là những ngày vất vả phải đi ở nhờ, vạ vật chống chọi với viẹc lệch giờ mà vẫn phải đi training. Là những ngày phải dậy từ 5h sáng, là đi bus đến 40 phút mới lên được đến trường. Vấn ám ảnh mãi nỗi lo sợ vì mình bi nhỡ bến, hoặc nhỡ bus sẽ phải đi làm muộn, nên phải đi thật sớm.
Là những lần mò đi bộ giữa trưa, luc 3h, là lúc mặt trời lên đỉnh, không mũ không nón, không biết địa chỉ mình cần đến là ở đâu. Chỉ biết hôm đấy đi về, người loạng choạng say nắng mà ko được ốm, vì ốm rồi ai chăm sóc cho đây. Chả có bố mẹ để làm nũng, để gào lên là con ốm rồi, rồi giả vờ xuýt xoa. Thế nên phải tự chăm sóc bản thân.
Là những lần vật vã đi về chỗ ở nhở lại mất gần 40 phút nữa. Lúc đấy trời thật tối, lại sợ nhỡ bến, nếu nhỡ bến thì cuốc bộ sẽ rất xa.
Là nhớ nhà, nhớ mùa hè, nhớ Linh yêu, là những lúc tự hỏi, tại sao lại chọn con đường đấy chông gai và thử thách này, khi hoàn toàn có thể lựa chọn cuộc sống dễ dàng hơn.
Những ngày đầu về nhà mới, nhớ những cái ngày xách đồ đến sái cả tay, vì là bắt đầu một cuốc sống mới, nên cái gì cũng cần, từ cái nồi, cái chảo, con dao cái bát, đến cái chăn cái chiếu. là những ngày chỉ ước gi` mình là con trai, để có sức thật khoẻ bê vác đồ của chính mình.
Rồi bắt đầu ổn định dần, thời tiết cũng dễ chịu hơn. Cũng bắt đầu quen dần với những thói quen mới.
Nhưng cứ mỗi lần bị nhỡ bus là một lần phải dặn rắng mình không được khóc, rồi cái xe bus khác sẽ đến, và cuộc sống sẽ lại tiếp diễn. Mỗi lần lên bus ko có chỗ ngồi, là phải tự dặn lòng rắng, chỉ có 10 phút thôi. Mình sẽ vượt qua được.
Mình đã vượt qua được rồi đấy. đã biết chấp nhận với hiện thực rằng Tempe sẽ là một ngôi nhà khác để cho mình thấy bình yên, để cho mình thấy được chở che trong mỗi lần quay lại mĩ.
Rằng phải biết yêu hiện tại và hướng tới tương lai.
Quá khứ là những gì` đã qua...
Bây giờ, chỉ mong cho đến tháng 5 sang năm. đấy là một tương lai gần để hướng tới.
Càng ngày cái tuổi nó đuổi xuân di...

October 7, 2008

Summer 2008 Project

"Blue Pattern"
Photobucket
Tiec la khong hoan thanh duoc buc nay` truoc khi di, de treo o phong khach o nha`,
Nha` het ca cho treo roi`.
Hien tai thi` se chuan bi lam mot buc khac va co gang hoan thanh khi co thoi gian.
Dem qua met moi va buc minh` mot so chuyen trong do co chuyen hoc hanh` ai lai lam mot cai exam (midterm) 3 tieng dong ho lan, bao nhieu thoi gian va cong suc hoc, ngoi lam exam den chong' cheng', choi voi, mai~ ma van chua xong. Dem qua quyet tam ko doc bai` de chuan bi len lop nua, bay h thi` dang tra gia, vi doc mai chua xong bai de choc nua len lop.
Cuoi tuan nay` lai cham bai nhu* nguoi lo*n'
( Hay la` lo*n' that. roi` ma` cu* tu*` choi' su that nhi?)
KO biet, van con` di hoc thi` van con la` tre con :)
Thoi di doc bai` tiep day de choc con len lop, Hom nay len lop' ca ngay`, toi lai con` phai di hoc den muon. moi' ve`.
May hom vua roi quay cuong voi may viec toan suot ngay` cam' mat o lab tu 6h30 sang den 7,8,9h toi moi ve den nha`. Ve den nha` thi` chi muon lan quay ra di ngu.
Co len nao`, sap het ki` roi`....

April 12, 2008

ĐIỀU ĐÓ CŨNG SẼ QUA ĐI


Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình.
Vua bèn nói với ông :
"Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiêc vòng để deo trong ngày lễ và ta cho ông 6 tháng để tim` chiêc vòng đó."
Benaiah trả lời:
"Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhung chắc là chiếc vòng ấy phải có gì thật đặc biệt?".
Nhà vua đáp :" Nó có sức mạnh diệu kì. Nếu kẻ nào đang vui nhìn thấy sẽ buồn và những ai đang buồn, nhìn thấy nó sẽ vui". Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình một chút bẽ bàng.
Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến như Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.
Vào đêm ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những khu phố nghèo nhất của Jesusalem. Ông đi ngang qua một hàng bán rong dang bày bán những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn Benaiah hỏi: " Có bao h ông nghe nói về chiếc vòng kì diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?" . Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc dòng chữ. Khi Benaiah đọc dong chữ khắc trên chiếc vòng đó, khuông mặt ông rạng ngời một nụ cười.
Đêm đó, toàn thành phố hân hoan tưng bừng đón mùa lễ hội, " Này ông bạn của ta, - Vua Salomon hỏi - ông đã tìm thấy điều ta yêu cẩu chưa?" Tất cả cận thần đều cười lớn và vua Salomon cũng cười.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa ra chiếc vòng, nụ cười trên mặt nhà vua biến mất. Trên đó có dòng chữ:
ĐIỀU ĐÓ CŨNG SẼ QUA ĐI
30-12-2003
Đêm qua dọn dẹp thổi phủ đi đống bụi bậm trên giá sách...đọc được những lá thư tù những ngày tháng cu~. NHỚ!!!!
Chuyện cũ qua rồi ...Hôm qua đã hôn tạm biêt em baby thân yêu đã theo mình dọc ngang trong suốt 3 năm... Hụt hẫng có... Buồn có... Tiếc có... Rồi cũng sẽ qua thôi..

November 12, 2007

Se~ lai. ye^u


Doc duoc. cai' nay` tre^n b-log cua JE, thay hay hay....

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
mà là yêu người khác.


Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...


Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...


Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...

Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau ?
(ST)
Thanks for JE for posting this...