"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

October 13, 2008

Arizona - Nhật kí của những ngày đầu


Vậy đấy, đã hơn 2 tháng đặt chân lên một vùng đất mới, với những thử thách mới.
Những ngày đầu ở nơi mới, không còn cảm giác quen thuộc khi trở lại Mi~ nữa, Mới chợt nhận ra rằng La Crosse đã bao bọc mình rất nhiều trong những năm tháng qua.
Cái nóng như lửa đốt, khô cong đến cháy cả da cả thịt là những ấn tượng đầu tiên về vùng đất này. Lúc đấy chỉ ước, giá mà mình đi calorina. để được hưởng trời mu*a. Là lúc chứng kiến nhưng cơn mưa khan, là gió đấy, giông đây, trời đất tối sầm đấy, nhưng ko có giọt mưa nào rơi xuống. Thấy bảo là vì trời nóng quá, nên hạt mưa nào rơi xuống cũng bị bốc hơi ngay lập tức.
Những ngày đầu là những ngày vất vả phải đi ở nhờ, vạ vật chống chọi với viẹc lệch giờ mà vẫn phải đi training. Là những ngày phải dậy từ 5h sáng, là đi bus đến 40 phút mới lên được đến trường. Vấn ám ảnh mãi nỗi lo sợ vì mình bi nhỡ bến, hoặc nhỡ bus sẽ phải đi làm muộn, nên phải đi thật sớm.
Là những lần mò đi bộ giữa trưa, luc 3h, là lúc mặt trời lên đỉnh, không mũ không nón, không biết địa chỉ mình cần đến là ở đâu. Chỉ biết hôm đấy đi về, người loạng choạng say nắng mà ko được ốm, vì ốm rồi ai chăm sóc cho đây. Chả có bố mẹ để làm nũng, để gào lên là con ốm rồi, rồi giả vờ xuýt xoa. Thế nên phải tự chăm sóc bản thân.
Là những lần vật vã đi về chỗ ở nhở lại mất gần 40 phút nữa. Lúc đấy trời thật tối, lại sợ nhỡ bến, nếu nhỡ bến thì cuốc bộ sẽ rất xa.
Là nhớ nhà, nhớ mùa hè, nhớ Linh yêu, là những lúc tự hỏi, tại sao lại chọn con đường đấy chông gai và thử thách này, khi hoàn toàn có thể lựa chọn cuộc sống dễ dàng hơn.
Những ngày đầu về nhà mới, nhớ những cái ngày xách đồ đến sái cả tay, vì là bắt đầu một cuốc sống mới, nên cái gì cũng cần, từ cái nồi, cái chảo, con dao cái bát, đến cái chăn cái chiếu. là những ngày chỉ ước gi` mình là con trai, để có sức thật khoẻ bê vác đồ của chính mình.
Rồi bắt đầu ổn định dần, thời tiết cũng dễ chịu hơn. Cũng bắt đầu quen dần với những thói quen mới.
Nhưng cứ mỗi lần bị nhỡ bus là một lần phải dặn rắng mình không được khóc, rồi cái xe bus khác sẽ đến, và cuộc sống sẽ lại tiếp diễn. Mỗi lần lên bus ko có chỗ ngồi, là phải tự dặn lòng rắng, chỉ có 10 phút thôi. Mình sẽ vượt qua được.
Mình đã vượt qua được rồi đấy. đã biết chấp nhận với hiện thực rằng Tempe sẽ là một ngôi nhà khác để cho mình thấy bình yên, để cho mình thấy được chở che trong mỗi lần quay lại mĩ.
Rằng phải biết yêu hiện tại và hướng tới tương lai.
Quá khứ là những gì` đã qua...
Bây giờ, chỉ mong cho đến tháng 5 sang năm. đấy là một tương lai gần để hướng tới.
Càng ngày cái tuổi nó đuổi xuân di...

No comments:

Post a Comment