"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

September 17, 2012

Nếu cách đây 1 vài năm thấy một ngày dài thênh thang, thì bh thấy ước gì một ngày dài lên đến 30 giờ, mình sẽ chia đều ra để làm tất cả mọi việc mà mình muốn làm.
Sáng nay đi vật lí trị liệu buổi cuối, không phải là vì đã khỏi hoàn toàn mà kết thúc chỉ bởi vì không có thời gian trong 1 tuần để bỏ ra 2 tiếng đi PT cho các bạn đẹp giai nắn bóp. Bà bác sĩ lần này không lang băm như bác sĩ lần trước hỏi là mày có tập các bài tập ở nhà không thì phải nói thật là đến thời gian ngủ còn phải bị cắt giảm, nói gì đến nhớ ra tập tành. Rồi một ngày mình sẽ được phong danh hiệu "làm đến chết".
~~~
On a totally different matter, mình không thích và rất không hài lòng những người đem câu chuyện không phải của họ ra mà truyền đi truyền lại. Oh well, có ai cản được miễng lưỡi thế gian, mà bản chất con người nói chung là rất tò mò. Tốt nhất là kệ thôi, mạnh ai người nấy sống, thân ai người đấy lo thôi. Ai mà lo được thân này hộ mềnh mềnh tình nguyện giao cho mà lo đấy. Khổ nỗi, ai nhìn vào thì cũng có thể bép xép rất giỏi, nhưng khi chẻ hoe ra về cái gọi là trách nhiệm thì ai cũng chạy đầu tiên. Blahhhh
~~~

No comments:

Post a Comment