"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

May 14, 2011

Hà Nội là để yêu


Nhân một ngày thật chậm, lang thang trên Tràng Tiền mua sách, đo kính, nằm giữa thủ đô và đọc “Em là để yêu”…

Hà Nội chỉ là để yêu, chỉ là tình nhân chứ không thể làm vợ, chỉ là có thể nhớ thì về, thương thì gọi, gặp gỡ, ôm ấp, yêu thương nồng thắm là thế mà không thể sở hữu, chiếm đoạt. Hà Nội chỉ là để yêu.

Hà Nội hiền mà mình vẫn nhớ đã thành Hà Nội đanh đá và ghê gớm, cái thơ ngây êm đềm đến lạ chỉ còn là trong kí ức. Hà Nội bụi gió… là ồn ã, là tiếng chó sủa, tiếng chửi thề, tiếng bài bạc lúc 3h sáng


Hôm qua xem kẽ giữa những cuộc hẹn café, những bữa ăn tối, tự cho phép tâm hồn mình đi hoang đi giữa đường Bà Triệu, phố Huế, Trần Hưng Đạo lang thang. Xe máy  một mình thật chậm đi qua những đoạn đường đã thành kỉ niệm, Đoạn Vincom ồn ĩ với những em tuổi teen, đoạn ngã tư Lê Văn Hưu Phố Huế đằm thắm, Đoạn Trần Hưng Đạo hun hút vắng xe, Đoạn bờ hồ nghẹt thở vì chợ đêm… Mình quên mất phải ghé qua Yết Kiêu nhưng vẫn thấy Hà Nội thật là sắc sảo…

 Chị bảo em bh lỡ cỡ, chả hợp với đâu (or với ai)… Đã hết teen để gọi là trẻ con, chưa đủ chính chắn để thờ ơ bước qua những nhọc nhằn…nhưng trải qua đủ đổ vỡ để thấy mình cay đắng… Lỡ cỡ cả về cách sống, lẫn cách nghĩ, tây chả ra tây, ta chả ra ta, lại còn độc lập một cách khó hiểu… Ngồi ăn kem Thủy Tạ với chị nhìn ra hồ Gươm, lâu lắm mới có cuộc sống chậm đến thế… Chị nói, bh trông gái hơn, thùy mị, đằm thắm hơn… Chị vẫn hiểu em đủ để đặt những câu hỏi khiên em giật mình…

Chị bảo gái HN, sinh ra và lớn lên ở HN, quê ở HN, vậy mà… Em bảo như vậy em được nhìn HN từ một khía cạnh khác… có lẽ thật hơn…

Tối lên quán Serenate ở Ngô Quyền… người chơi nhạc piano sống như hiểu được tâm trạng của kẻ đang đi tìm chính mình, chơi toàn những bài dậy sóng…Trên tivi trận đấu Man- Blackburn chả hợp với tiếng piano đang réo răt…vẫn thu hút ánh mắt của các anh người yêu đi cùng các cô gái, tay vòng qua eo hờ hững, một sự chiều chuộng giả tạo… Các cô gái thì măt vẫn rạng ngời bởi những cử chỉ yêu thương… hạnh phúc có lẽ không giả tạo

Trước khi ngồi quán có đi qua kem Tràng Tiền, con bé con lóc chóc ngày xưa 6 tuổi là mình đi nhặt tưng que kem để làm que tính đã không còn…Từ lúc đặt chân đến HN chưa dám vào ăn không phải là vì không thèm, không nhớ nhưng muốn tránh đối mặt chuyện gia đình… Hà Nội thật là phức tạp

Hà nội là những tin nhắn không đầu không đũa, của những tình nhân cũng không đầu không đũa… cả tiếng đồng hồ mà không nói được một câu là muốn gặp nhau… Hà Nội chỉ là để yêu, chỉ là để hờ hững, đưa đẩy, chỉ là cưa để đấy, chỉ là an option…Chả bằng một thằng em nháy một phát tin nhắn là đi ăn với chị, là 2 chị em lôi nhau đi ăn vào thứ 7, như một cặp tình nhân giả tạo…

Cô gái hai mươi tuổi sắp lần thứ sáu… khát khao dài là thế… hy vọng dài là thế… Vậy mà Hà Nội chỉ là để yêu…

Một đêm mất ngủ…
Gần sáng, hình như trời mưa réo rắt!!!

May 1, 2011

Em à đừng khóc

Phan Ý Yên

Em à,
Đừng khóc!
Ngoài kia, ai cũng đang gồng mình lên diễn.
Vì sợ đánh đổ mất cuộc đời.
Ai cũng nghĩ, cũng tin, cũng sợ
Cuộc đời này có một
Nên vẽ nguệch ngoạc hằng đêm.
Lên mặt. Thứ sáp màu. Triệu triệu năm rồi. Vẫn nhoèn nhoẹt. Không khô.

Em à,
Đừng nghĩ!
Chỉ có tình yêu mới đủ sức kéo em đi.
Những nguời đàn ông. Với trái tim và tinh thần vạm vỡ.
Mỗi sớm mai của họ. Tỉnh giấc. Là cà phê. Là báo. Là lịch hôm nay cụ thể phải làm gì.
Không có em. Không có em.
Ngồi vẩn vơ.
Vui bằng ánh mắt.
Khóc cũng bằng ánh mắt.
Đem cả không gian phủ bởi một bóng hình?!

Em à,
Đừng nhớ!
Những lời ngọt ngào. Những điều có cánh.
Những cái nắm tay hay vội vã liều mình.
Đem cả ước mơ đặt vào tim ai đấy.
Chuyện thủy chung có dăm ba kiểu.
Nhưng chẳng kiểu nào đủ để gọi "thủy chung".

Em à,
Đừng tin!
Em có thể làm nên điều vĩnh viễn.
Chuyện ba năm. Chuyện một giờ. Chuyện khoảnh khắc.
Hạnh phúc chỉ ở đấy thôi là đủ.
Nhé em!

Em à,
Đừng nghe!
Những chuyện dở dang.
Mà ta đang kể....
9.7.08
Phan Ý Yên.

March 9, 2011

Tự kỉ 8-3

Độ này ở và chơi với các em tuổi teen nhiều đâm ra thi thoảng cũng lên cơn tự kỉ kiểu teen.

Hôm nay bác gửi email hỏi thăm và chúc mừng 8-3 ngẫm nghĩ một lúc mới thấy đã 8 năm rồi mình chưa có một bông hoa cho ngày 8-3. Bó hoa cuối cùng nhận được trong ngày 8-3 là hồi lớp 12. Kekeke từ đấy, hình như các thể loại giai coi mình như kiểu con trai, không them hoa hoét mới kì lạ chứ. Mà cái trò từ ngày ở Mĩ, bọn Mĩ nó không biết ngày 8-3 là gì nên nhiều bạn lấy cớ đang ở Mĩ cũng quên đi cái trách nhiệm và nghĩa vụ làm vừa lòng các bạn con gái ^^… Thế là 8 năm nay không một bó hoa cho ngày 8-3.

Đôi khi cũng thèm về Việt nam để các thể loại xe ôm, tay vịn của mình xu nịnh mà tặng hoa. Nhưng tự thấy các bạn mình đang ở Việt nam kêu là con gái tuổi này mất giá gớm chả được bó hoa nào, theo ý các bạn ấy có khi mình là hàng tồn kho mất chìa khoá nặng.



Độ này vất vả nhiều trong lab, ngày nào cũng đứng từ 8h sáng đên đúng 6 tối có hôm 7h 8h mới tắt máy đi về. Càng ngày càng thấy tuổi tác nó để lại dấu ấn trên cơ thể. Hôm qua bới tóc ra vớ được 2 sợi tóc bạc, hồi winter break thì vì gầy (gầy ở đây là so với trọng lượng TB của bạn Bee béo nhá) quá mà mẹ kêu là phải giữ cân, không được gầy nữa không thì thành con sấu róm già ah (ý là mặt mũi nhăn nhúm, méo mó, cười toàn thấy chân chim), chân cẳng thì hôm nào hôm đấy đau nhức như một bà già 80 tuổi. Từ chỗ đau một ngày, đến chỗ đau một tuần, rồi đến lúc đau cả một tháng, đên bh thì cứ hôm nào đứng thì đau chân, hôm nào ngồi thì chân đỡ đau hơn một tí. Chưa già mà đã phải uông calcium, rồi dầu cá các kiểu. Ppl said yoga heals everything, mà tại sao mình tập yoga đến mấy năm nay rồi chỉ thấy thêm bệnh thêm tật, hay là tập nhiều quá thành ra tẩu hoả nhập ma nhỉ?



Than van thêm tí việc của lab. Mình cả năm ngoái chả xin nghỉ ngày nào, trừ mỗi x-mas. Đên năm nay xin nghỉ mấy ngày về quê an dưỡng thì lão già cứ nhăn nhó, nào là tao phải present your works at DOE meeting, tao muốn mày phải xong trước khi mày đi. 3 ngày hôm nay cứ, mày phải work harder, let’s make some progress while you are here. Mình không hiểu thế 3 tháng vừa rồi mình screwed around hay sao? Hãi hùng. Càng ngày càng stress



Bh thì than vãn chuyện tự kỉ chính nhá… Cũng nhiều lúc muốn yêu cho nó bớt khô khan hơn một tí, như kiểu lúc nào bắt đầu thêu một bức tranh mới lại mong có người ngồi cuốn chỉ với mình, nhưng chả hiểu sao hình như càng già càng khó tính. Mà việc lab thì cũng quá bận để nghĩ đến chuyện khác, tối toàn 8h 9h về đến nhà, rồi nằm bẹp như con gián sáng hôm sau lại đi vào lab sớm thì thời gian đâu mà đầu tư vào yêu và chả đương. Đôi khi cứ nghĩ mình ở một mình có khi lại hay, tự do tự tại, tha hồ du lịch, nhưng sức ép của xã hội, của gia đình (từ các bác, các anh, các chị suốt ngày hỏi bao h cưới là chính thôi, còn bố mẹ thì cũng lo nhưng không dám gây sức ép), của bạn bè (toàn các cái kiểu học gì mà học lắm thế, về lấy chông đi). Mình không muốn hãi cũng trở nên hãi. Bh cứ nghe hỏi cưới với yêu chưa là cáu hehehehe... ^^



Đôi khi cũng tự nghĩ nếu mình không lựa chọn con đường đi này thì liệu có khác nhưng nghĩ đi nghĩ lại ko đi đường này thì cũng chả biết làm gì để mà ăn. Có nhiều điều đã xảy ra làm con người ta trở nên ngần ngại hơn trước những quyết định quá lớn lao của cuộc sống. Nếu không phải lựa chọn thì cuộc sống có lẽ đã dễ dàng hơn.
Thở dài ra một tiếng rồi lại cố gắng tiếp vậy

After all, Tomorrow is another day!!!

"This life is what you make it. No matter what, you’re going to mess up sometimes, it’s a universal truth. But the good part is you get to decide how you’re going to mess it up. Girls will be your friends - they’ll act like it anyway. But just remember, some come, some go. The ones that stay with you through everything - they’re your true best friends. Don’t let go of them. Also remember, sisters make the best friends in the world. As for lovers, well, they’ll come and go too. And babe, I hate to say it, most of them - actually pretty much all of them are going to break your heart, but you can’t give up because if you give up, you’ll never find your soul mate. You’ll never find that half who makes you whole and that goes for everything. Just because you fail once, doesn’t mean you’re gonna ...fail at everything. Keep trying, hold on, and always, always, always believe in yourself, because if you don’t, then who will, sweetie? So keep your head high, keep your chin up, and most importantly, keep smiling, because life’s a beautiful thing and there’s so much to smile about."  -Marilyn Monroe

January 17, 2011

Nước mắt ở Mĩ

Lang thang 7 năm có lẻ, nước mắt ở Mĩ gộp lại bằng cả 18 năm ở Việt nam.

Thi thoảng cái thơ thẩn, cái chút ít con gái nó trỗi dậy, đè bẹp cái sự cá tính, đè bẹp cái nổi loạn để mong dịu dàng, để mong nồng nàn. Mỗi năm có vài lần cái thi thoảng nhất là mỗi khi đất trời giao mùa, cái sự chống chếnh nó cứ ngày một vơi đầy và thế là lại thấy cô đơn.

Lão già đi vắng buổi sáng, đủ để tâm hồn đi hoang, đủ để đọc bài thơ, và đủ để khoé mắt có tí ẩm…


Hững hờ…

Sau mỗi lần rời bỏ những nhịp điệu quen thuộc của cuộc sống để đi xa, mỗi trở về là những trống trải… những nhọc nhằn…những đắn đo…những tính toán của những ngày rất đời thường…có lẽ vì thế mà con người ta sợ sự thay đổi, có lẽ vì thế mà con người ta bám vào những kí ức để mà hoài niệm và tiếc nuối….


Một năm có vài lần hoài niệm…



Bh chỉ có cảm giác trống rỗng không đi được về đâu, không thoát ra được chính những rằng buộc của chính mình…

Cuộc sống vội...

Chẳng kịp để cảm nhận...

January 10, 2011

NGƯỢC XUÔI

diều bay ngược gió thì cao
người đi ngược gió thì lao xao buồn
vẩn vơ theo một cánh chuồn
nhận ra gió cũng khẽ luồn vào tim
bao nhiêu kỷ niệm nằm im
giờ theo cơn gió mà tìm thấy nhau
bất ngờ chợt thấy đau đau
khi mà tiềm thức vò nhàu không gian
bao nhiêu ký ức úa tàn
giờ về xao xác mênh mang mắt người
cố gieo lấy một nụ cười
để xin lấy một điểm mười bài "Quên"
ngày mai lạc bước sang miền
cúi xin gió cuốn ưu phiền bay đi
để chim cất tiếng reo thi
để người cất bước ra đi xuôi dòng...