"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

August 30, 2018

Có lẽ ở một khía cạnh nào đó mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.

Hôm nay là ngày kỉ niệm 5 năm ngày mình đi đăng kí kết hôn. Cũng là thời điểm mình chuẩn bị cho việc hôn nhân tan vỡ.

Ko ai là sỏi đá để có thể chai lì trước những việc đã và đang xảy ra. Nhưng có khi cũng nên buồn đi, cũng nên khóc đi và một ngày nào đó mọi việc sẽ qua đi.


July 12, 2018

Rồi một ngày nào đó, khi không còn có thể khóc đc nữa. Mình sẽ hết buồn. Cuộc đời bạc bẽo quá.

Có lẽ điều thất vọng nhất ko phải là hết yêu, mà là mình nhận ra rằng ngoài bố mẹ ra sẽ ko có ai đưngs về mình, đứng ra bảo vệ ý kiến của mình.


May 31, 2018

“Cho dù tối qua bạn có có đau đớn đến thế nào thì sáng hôm sau tỉnh dậy, thành phố vẫn tiếp tục nhộn nhịp, tiếng người nói chuyện, tiếng xe cộ chuyển động vẫn ầm ĩ như thường. Sẽ không có ai để ý bạn đã mất đi điều gì, không ai quan tâm bạn vui vẻ ra sao. Thế giới này sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại, đau lòng thì khóc, mệt mỏi thì ngủ, lòng người càng bạc bẽo thì lại phải càng tự yêu lấy bản thân mình.”

"
Có một đoạn tôi đã nghĩ mình gần như không khóc được nữa. Cứ nằm dài trên giường từ đêm hôm trước đến tận chiều tối hôm sau. Trống rỗng. Thuốc ngủ đã uống 2 viên mà vẫn không phát huy tác dụng. Chỉ thấy buồn nôn. Cứ nằm mãi như vậy đến khi trời chập choạng tối. Lúc đó, Youtube nhảy đến Let it all go của Birdy hát cùng Rhodes. Tôi quyết định ngồi dậy rửa mặt, lôi va li ra, muốn xếp một vài bộ đồ vào đó, rồi đi thẳng ra sân bay. Đi đâu cũng được. Vì nào có nơi nào thuộc về mình sau tất cả?
Trong lúc lục đục thì nhìn thấy đống đồ mua chuẩn bị cho nhà mới. Tất cả những viễn cảnh từng hi vọng xuất hiện dồn dập như thể muốn siết chặt lấy lồng ngực. Đó là khoảnh khắc mà nước mắt bắt đầu lăn dài. Một cách vô thức.
Hoá ra không phải cứ đủ mạnh mẽ để bắt đầu thì sẽ luôn đủ can đảm để kết thúc. Không phải đâu…"


“Hãy chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận rằng bất kể lúc nào tâm tư, tình cảm, lời nói, hành động của bạn cũng đều có thể bị hiểu một cách hoàn toàn sai lệch. Bởi vì con người chỉ thích hiểu cái mà họ MUỐN hiểu mà thôi!”


"Người lớn thật tội nghiệp!
Đúng không?
Bởi vì họ càng ngày càng giỏi trong việc chạy trốn nỗi buồn. Bằng sự bận rộn. Bằng những cuộc gặp gỡ ngỡ là vui nhưng trống rỗng, ngỡ là thân ái nhưng hời hợt, ngỡ là sẻ chia nhưng nhanh chóng quên lãng.
Người ta cấm người lớn không được buồn. Người ta nghĩ nỗi buồn là chỉ dành cho những kẻ nhẹ dạ, thất bại và rảnh rỗi. Vì thế mà khổ thân người lớn. Cứ phải tìm cách che giấu nỗi buồn của chính mình, từ chối nó, ngay cả khi đó là một chút ẩm ương thoáng qua trong một ngày đông mưa đến ủ dột cả cái nụ hoa tươi roi rói mới hé ở hiên nhà.
Tôi không tin vào tất cả những sự rực rỡ trên mạng xã hội. Bởi vì, họ chắc chắn chỉ là những người lớn tội nghiệp, đôi khi không dám thừa nhận nỗi buồn của chính mình.
Trong đó bao gồm cả tôi. "

May 28, 2018

Thi thoảng lắm, rảnh lắm, mình mới ngồi ngẫm về những thứ đã qua.
Cuộc sống đôi khi như một tiếng thở dài, hắt ra một phát mà đã cả chục năm trôi qua.

Mình buồn, rất rất buồn. Nỗi buồn mà hàng đêm mình phải giấu con mà khóc... nỗi buồn này mình ko san sẻ đc với ai!!!

Khi một cuộc hôn nhân bỗng nhiên đi đến hồi kết vì lí do lãng nhách, thì có lẽ cũng nên để cho nó qua đi.

Chỉ có điều, mình những tưởng con người đó sẽ trân trọng mình hoặc trân trọng những thứ ng ta đang có, nhưng có lẽ mình lầm rồi.

Mình buồn, rất buồn và Rất xin lỗi con!!!

January 20, 2016

Lâu lâu bạn gọi, chắc cũng ko còn biết tâm sự với ai ngoài một đứa ở xa, vô thưởng vô phạt như mình. Bạn bảo bạn biết chồng bạn có ý định (?) đi chơi gái, bạn làm ầm ĩ lên, chồng bạn chỉ nói một câu là: "mới định chứ chưa đi(???)"...

Ôi tình yêu, đẹp chỉ một thời vậy thôi sao, cái thân đàn bà con gái, nếu cũng buông một câu như chồng bạn thì bị cả xa hội lên án, gọi là đĩ nọ đĩ kia. Nhưng khi chồng nói như thế thì được nghe trăm lời khuyên là phải nhẫn nhịn, phải cái lọ cái chai, phải thương con...

Mình thì mình nghĩ thế này, đã đủ cứng và vượt qua được cái ý nghĩ để phản bội vợ để đi chơi gái hoặc có quan hệ tình cảm yêu đương chân chính với một cô gái khác thì chắc cũng chả còn coi vợ ra gì. Vậy tại sao cứ phải cố gắng chui về cái gọi là "tổ ấm" giả tạo vậy.
Tình cảm thì có lúc nọ lúc kia, cs gia đình đâu phải lúc não cũng cơm lành canh ngọt, nhưng nếu ko coi vợ ra gì như chồng bạn mình thì cũng nên giải tán cho êm đẹp, cho con cái vui vẻ mà lớn lên.
Tại sao cái xã hội Việt nam hay châu á nói chung cứ bắt phụ nữ phải nhịn, phải hi sinh, phải nhường.

Bạn gọi bạn bảo nhớ hồi bé, đứa nào đứa đấy vui vẻ ko buồn rầu gì bao h, chán chán thì xách xe đạp qua nhà nhau ăn uống chơi bời, ngủ nghê, đâu phải quan tâm xem, cs gia đình có đủ no ấm ko, bây h nỗi lo cơm áo gạo tiền, nỗi lo hạnh phúc gia đình bị đổ vỡ, nỗi lo con cái...

Bạn nc mà mình chả biết nói gì, cs vốn ko đẹp như mọi người lầm tưởng, ai cũng vùi mình những mớ bòng bong riêng rồi một ngày nào đó sẽ vỡ vụn ra.