"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."

January 6, 2013

In my end of 2012 Fall semester TA's evaluation, I got 4.67/5 and i was above the average 4.53 of the department. I was quite happy to learn that my students love me by reading their comments. 
"Ahn was great! I loved her as our TA! She made herself very available and was a tremendous help in terms of understanding how to do lab calculations. She obviously worked really hard to be a good TA, spent quality time grading our lab reports, and was a perfect compliment to the lab professor."



January 4, 2013


Này em, em nghĩ thế nào nếu buổi sáng tỉnh dậy, một buổi sáng vô tình nào đó trong đời, tự nhiên sự mong manh bỏ em mà đi. Ồ, có thể em sẽ reo lên, thật tốt, thật tốt. Vì như thế em sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không còn nhạy cảm vô cớ những chuyện đâu đâu, và chí ít là kể cả những chuyện bé tẹo kiểu em sẽ không chạnh lòng với cả một tin nhắn hờ hững nào đó của bạn bè mình. Sự mong manh đi rồi thì sự nhạy cảm cũng chẳng buồn ở lại chơi với em nữa. Thật khó có điều gì đó khiến em xúc động. Cũng có khi tốt, bởi cuộc sống này mà dễ xúc động quá thì có khi mang tiếng đa sầu đa cảm và hay bị ăn quả lừa. Em sẽ sống đúng như những cái stt hô khẩu hiệu kiểu là con gái phải ngang tàng ngạo nghễ cái lọ cái chai, nhìn giai nửa mắt và tim không co thắt những chuyện bao đồng.

Nhưng điều ấy có thực sự tốt không em? Khi đánh mất sự mong manh và nhạy cảm rất nữ kia, rồi chính em cũng đánh mất bản năng chia sẻ? Cuộc sống có khi này khi khác, nhưng về cơ bản, sẽ chẳng có nhiều giây phút mình an nhàn trong tâm và thực sự bình yên đâu. Nên nếu trong đầu mình là cả một mớ bòng bong, thì chia sẻ là cách hữu ích. Vì có thể người được sẻ chia chẳng phải người sẽ gỡ dùm em rắc rối, nhưng cái giây phút nói ra với họ, em tĩnh tâm hơn với những rắc rối của cuộc đời mình. Và tìm cách gỡ nó. Bởi cả sự nhạy cảm và mong manh, cũng giúp em nhận ra được ai là người cần thiết để em chia sẻ.

Nếu một ngày em không còn nước mắt? Quá tốt đúng không, bởi chúng ta hay đánh đồng nụ cười với sự vui vẻ. Nhưng không có nước mắt, nghĩa là em tước đi cơ hội cho bản thân được yếu mềm. Người mạnh mẽ thì làm được nhiều chuyện. Nhưng chúng ta chẳng được thiết kế để trở thành siêu nhân. Cũng cần lắm chứ những lúc mềm yếu, để nhận ra mình không hoàn hảo, để nhận ra mình mệt mỏi, và nhận ra mình cần một ai đó trên cuộc đời này.

Nên, dù có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời này, anh cũng thích em, hãy cứ mỏng manh, nhạy cảm, phù phiếm đàn bà, rớt nước mắt...hay bất cứ gì tương tự thế...Đó chẳng phải điều gì mệt mỏi hay xấu xa, mà chỉ giản đơn như việc con người khi được tạo ra, là loài sinh vật mạnh mẽ nhất nhưng cũng mềm yếu nhất.

Như có ông nhạc sĩ từng viết: "Xin em hãy khóc, nồng nàn từ con tim..."  Điều giản đơn ấy, nhiều khi chúng ta cứ cố gồng mình lên, mà quên hết rồi.

~~~~
Copied and pasted

January 3, 2013

Rời DC mà lòng thoáng buồn, rồi chẳng biết có lần nào trở lại đây nữa không. Trong suốt 3 năm qua, căn phòng đó đã trở thành một chốn đi về, một mái nhà, maf mỗi lúc buồn phiền về nhiều thứ trong cuộc sống là lại đặt vé để về với mẹ. Thấm thoát thế mà đã 3 năm...