Lang thang 7 năm có lẻ, nước mắt ở Mĩ gộp lại bằng cả 18 năm ở Việt nam.
Thi thoảng cái thơ thẩn, cái chút ít con gái nó trỗi dậy, đè bẹp cái sự cá tính, đè bẹp cái nổi loạn để mong dịu dàng, để mong nồng nàn. Mỗi năm có vài lần cái thi thoảng nhất là mỗi khi đất trời giao mùa, cái sự chống chếnh nó cứ ngày một vơi đầy và thế là lại thấy cô đơn.
Lão già đi vắng buổi sáng, đủ để tâm hồn đi hoang, đủ để đọc bài thơ, và đủ để khoé mắt có tí ẩm…
Hững hờ…
Sau mỗi lần rời bỏ những nhịp điệu quen thuộc của cuộc sống để đi xa, mỗi trở về là những trống trải… những nhọc nhằn…những đắn đo…những tính toán của những ngày rất đời thường…có lẽ vì thế mà con người ta sợ sự thay đổi, có lẽ vì thế mà con người ta bám vào những kí ức để mà hoài niệm và tiếc nuối….
Một năm có vài lần hoài niệm…
Bh chỉ có cảm giác trống rỗng không đi được về đâu, không thoát ra được chính những rằng buộc của chính mình…
Cuộc sống vội...
Chẳng kịp để cảm nhận...
"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."
January 17, 2011
January 10, 2011
NGƯỢC XUÔI
diều bay ngược gió thì cao
người đi ngược gió thì lao xao buồn
vẩn vơ theo một cánh chuồn
nhận ra gió cũng khẽ luồn vào tim
bao nhiêu kỷ niệm nằm im
giờ theo cơn gió mà tìm thấy nhau
bất ngờ chợt thấy đau đau
khi mà tiềm thức vò nhàu không gian
bao nhiêu ký ức úa tàn
giờ về xao xác mênh mang mắt người
cố gieo lấy một nụ cười
để xin lấy một điểm mười bài "Quên"
ngày mai lạc bước sang miền
cúi xin gió cuốn ưu phiền bay đi
để chim cất tiếng reo thi
để người cất bước ra đi xuôi dòng...
người đi ngược gió thì lao xao buồn
vẩn vơ theo một cánh chuồn
nhận ra gió cũng khẽ luồn vào tim
bao nhiêu kỷ niệm nằm im
giờ theo cơn gió mà tìm thấy nhau
bất ngờ chợt thấy đau đau
khi mà tiềm thức vò nhàu không gian
bao nhiêu ký ức úa tàn
giờ về xao xác mênh mang mắt người
cố gieo lấy một nụ cười
để xin lấy một điểm mười bài "Quên"
ngày mai lạc bước sang miền
cúi xin gió cuốn ưu phiền bay đi
để chim cất tiếng reo thi
để người cất bước ra đi xuôi dòng...
Subscribe to:
Posts (Atom)