"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."
January 23, 2009
Tết
Tự dưng thấy mắt cay cay, chắc tại hôm qua ngủ ít.
Sắp tết rồi đấy. Mẹ đi làm nốt ngày hôm nay sẽ nghỉ. Nhớ cái cảnh 30 cả nhà quay quần bên nhau chờ đón tết, ông bà, cô cậu, bố mẹ sẽ mừng tuổi lũ trẻ con lit' nhít là mình và mấy đứa em. Mấy năm nay chả được mừng tuổi, tiền mừng tuổi của mình được bố mẹ mừng lại mấy đứa nhóc con vì mang tiếng là chị đã lớn (mà cũng lớn thật cũng chả còn bé bỏng gì nữa, Cái Trang hôm nay chat chit nó kêu là trẻ gì nữa mày, năm nay lên 24 bước sang tuổi 25 rồi, chả trốn tránh được sự thật đâu.).
Mẹ năm nào cũng đi làm đến tận ngày 29, 30 lại về bà ăn cơm tất niên từ trưa, nên chiều 30 mẹ lại tất bật với con gà và nồi măng. Cái nồi măng vội đêm 30 của mẹ làm mình nhớ mãi trong 6 năm xa nhà, chả thế mà năm nào mình cũng lại tất bật với nồi măng đón tết. Năm ngoái có đứa nó nói nịnh rằng là tết mà ko có nồi măng của Chị Thu Anh thì ko phải là tết. Vậy đấy, cái tết xa nhà nó đạm bạc thế đấy.
Nhớ cái cảnh đêm 30 hồi bố còn đi vắng, 2 mẹ con hay để xe ở nhà cậu đi vòng quanh bở hồ mấy vòng đón tết, xem pháo hoa. Từ ngày bố về, nhà toàn xem bắn pháo hoa trên tầng ba, bố bảo vì ra đường đông, chen chúc, chắc gì đã xem được, lí do chính mình nghĩ là vì bố lười và sợ rét. . Bố thì đêm 30 nào cũng gà gật từ 9h đên 12h kém 15, đúng 12h lên thắp hương, cầu phúc cho cả nhà- bố là người vẫn chu đáo trong chuyện đấy - Rồi bố sẽ cùng mẹ và mình xem pháo hoa rồi xuống nhà mở của xông đất cho cả nhà. Chả thế mà mình rất ít khi đi fireworks o bên này bởi Nhìn th ấy pháo hoa sẽ làm mình nhớ nhà đến tha thiết.
Mình nhớ cảnh mùng 1 tết Hà nội chỉ là Hà nội vào sa'ng mùng 1 tết, khi cái thanh vắng, tĩnh lặng đến mê người, cảm giác sống chậm, thật chậm trong cái buổi sang' hôm đấy, không còi xe, ko ồn ào, vội vã. Hồi chưa cấm pháo, mình rất thích nhìn những cơn gió thổi bay xác phảo đỏ rực một góc đường, mình còn nhớ cả mùi khói pháo, như một sự quyễn rũ đến lạ kì.
Mẹ hay dặn mùng một nhớ khai bút cho cả năm chăm học. Mình toàn gẩy gẩy được ba chữ là xuống nhà hóng chờ mừng tuổi. Hẳn nào mà năm nào kết thúc cũng luời.
Bạn mình toàn tránh nói chuyện với mình về tết, vì có một lần lỡ mồm mình kêu mình cố tình quên đi ngày tết, có lẽ thế thật, toàn cố tình quên, cố tình quen, có nhiều thứ muốn quên và muốn quen lắm mà nó cứ mãi đeo đuồi. Mình hay tránh nhẩm tính là bao nhiêu cái tết xa nhà, bao nhiêu năm xa nhà, bởi càng đếm cái nỗi nhớ quay quắt nó càng dồn về day dứt. Thế nên mọi thứ có thể quên và quen với một lịch làm việc kín và dầy đặc.
Mẹ khoe nhà năm nay có cây địa lan, ăn uống đơn giản, có mấy quả bưởi được cho, và đĩa thịt đông cũng được cho, mình chả khoái ăn thịt đông nên chẳng sao, tức nhất là có bộ đồ nướng mới, mình chưa được ăn thử, vậy mà mẹ cứ khoe là ngon lắm. Mình thì tâm hồn ăn uồng.
Thôi...Mai sẽ là một thứ 6 bận rộn và một cuối tuần vui vẻ. Thứ 7 sẽ goi. điện về bà vào buổi tối, vì sẽ là buổi trưa 30 ở viêt.nam. Gọi điện về chúc tết cả nhà, thôi thì cả nhà qua^y qua^n` thiếu mỗi mình thì được thay thế bằng cái điện thoại, (minh = điện thoại) thế là kết thúc cái tê’t thứ n ở xa nhà.
ôi nhớ hà nội đến quay quắt
Subscribe to:
Posts (Atom)