"Khi thấy buồn, em cứ đến chơi..."
December 6, 2009
December 4, 2009
Trái tim phụ nữ
Trái tim phụ nữ
Chỉ nhỏ bé khiêm nhường khi đã yêu thương
Chỉ khuất phục khi mình mong ước thế
Sự kiêu hãnh xa vời - lòng hi sinh tận tụy
Niềm hạnh phúc đắng cay - những giọt lệ u buồn...
Có lúc rộng mênh mông vẫn mang chẳng nổi mình
Có lúc nhớ vô cùng vẫn ôm trùm hết thảy
"Mắc điều tình ái"... như nàng Kiều thủa ấy
Suốt cuộc đời đâu dễ thấy chàng Kim!
Có bờ vai nào đủ rộng không anh
Cho mái đầu nhỏ thôi - của một người phụ nữ
Để đừng bao giờ, đừng người mẹ nào phải nhủ
"Hãy thương con gái mình hơn, vì mai sau nó sẽ cô đơn".
Vâng - đúng như từ thủa xa xưa, như lẽ thông thường
Trái tim của đàn bà - lòng mong muốn khó san bằng hơn biển
Nhưng trong tất cả, những điều anh mang đến
Em xin một điều thôi: Được mãi mãi yêu anh...
...
Chỉ thích bài này vì câu
"Hãy thương con gái mình hơn, vì mai sau nó sẽ cô đơn".
Chứ ko thích câu cuối, nghe nó cứ não não...
Chỉ nhỏ bé khiêm nhường khi đã yêu thương
Chỉ khuất phục khi mình mong ước thế
Sự kiêu hãnh xa vời - lòng hi sinh tận tụy
Niềm hạnh phúc đắng cay - những giọt lệ u buồn...
Có lúc rộng mênh mông vẫn mang chẳng nổi mình
Có lúc nhớ vô cùng vẫn ôm trùm hết thảy
"Mắc điều tình ái"... như nàng Kiều thủa ấy
Suốt cuộc đời đâu dễ thấy chàng Kim!
Có bờ vai nào đủ rộng không anh
Cho mái đầu nhỏ thôi - của một người phụ nữ
Để đừng bao giờ, đừng người mẹ nào phải nhủ
"Hãy thương con gái mình hơn, vì mai sau nó sẽ cô đơn".
Vâng - đúng như từ thủa xa xưa, như lẽ thông thường
Trái tim của đàn bà - lòng mong muốn khó san bằng hơn biển
Nhưng trong tất cả, những điều anh mang đến
Em xin một điều thôi: Được mãi mãi yêu anh...
...
Chỉ thích bài này vì câu
"Hãy thương con gái mình hơn, vì mai sau nó sẽ cô đơn".
Chứ ko thích câu cuối, nghe nó cứ não não...
December 3, 2009
Đợi
Đợi
< Bình Nguyên Trang >
Vì sao em lại đợi anh?
Như người yêu đợi 1 người yêu
Như trời xanh mơ 1 cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát
Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga
Không nghĩ về anh như 1 mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như 1 bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn
Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này
Sao em còn ngồi mãi đây?
Dằng dặc trên đầu 1 nỗi niềm chưa tỏ
Trăng 15 mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang 1 dải Ngân Hà
Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như 1 tiếng thở dài
Như 1 chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.
Biết anh còn yêu em?
Nếu ngày mai em trở thành một người đàn bà keo kiệt
Mặc cả từng xu, dù chỉ một mớ rau?
Biết anh còn yêu em
Nếu ngày mai em trở thành một người đàn bà ích kỷ
Gọi điện thoại khắp nơi khi thấy chồng trễ giờ
Và em sẽ trở thành người đàn bà ngoa ngoắt
Cãi cọ với xóm giềng khi lũ trẻ chọc nhau
Anh không biết đâu
Bởi vì em sẽ trở thành một người đàn bà như thế
Không nước hoa, thơ tình, mộng mơ, son phấn nữa
Chỉ có mùi gia vị nấu ăn
Biết anh còn yêu em
Nếu ngày mai em trở thành một người đàn bà như thế?
Mặc cả từng xu, dù chỉ một mớ rau?
Biết anh còn yêu em
Nếu ngày mai em trở thành một người đàn bà ích kỷ
Gọi điện thoại khắp nơi khi thấy chồng trễ giờ
Và em sẽ trở thành người đàn bà ngoa ngoắt
Cãi cọ với xóm giềng khi lũ trẻ chọc nhau
Anh không biết đâu
Bởi vì em sẽ trở thành một người đàn bà như thế
Không nước hoa, thơ tình, mộng mơ, son phấn nữa
Chỉ có mùi gia vị nấu ăn
Biết anh còn yêu em
Nếu ngày mai em trở thành một người đàn bà như thế?
May 2, 2009
Nhớ ơi
Nhớ ơi
Kitty_tw
Em gọi tên nỗi nhớ không tên
Chạm khẽ lên môi gửi Người Hà Nội
Gió thở dài nhớ đường Thanh Niên quá đỗi
Nắng bên hồ Tây nắng vẫn xôn xao
Hà Nội biết đâu có kẻ tận phương nào
Tương tư nhớ ủ vùi trong diệu vợi
Không gian xa xôi lòng ơi có hiểu
Nhớ ngút ngàn trên phố sớm Nguyễn Du
Chỉ ước được về như thế một ngày thu
Nghe hoa sữa rơi hoài bên lòng phố
Níu hương thơm vướng đầy trên tóc gió
Vai một người tựa mãi để yêu thương.
Hoàng Diệu trưa hè nghe chim hót du dương
Hè phố gợn những buồn vui thuở bé
Lá rơi dịu dàng như bàn tay của mẹ
Chợt vô tình vướng mãi ở trên vai.
Phố Huế hôm xưa đạp xe buổi sớm mai
Nghe nhịp đời vang vang, bề bộn quá!
Những mặt người thân quen mà xa lạ
Thấy nụ cười ai đó thật dễ thương.
Đường Bà Triệu dấu ấn lời hứa suông
Của cô bé năm xưa mười tám tuổi
Thuở vô tư miệt mài rong ruổi
Để lỡ tình yêu ấy quá mong manh!
Kỷ niệm gọi về trong em, trong anh
Không còn nữa những gì ta từng có
Nỗi nhớ vẫn êm đềm bay theo làn gió
Thi thoảng lại về đau nhói cả con tim.
Hà Nội mãi ngọt ngào chiếm giữ niềm tin
Trong tất cả những điều không quên lãng.
(st)
March 16, 2009
Một ngày và năm tháng
Một ngày và năm tháng Ngọc Lan
Bất ngờ ta bỗng gặp lại mình
Quyển Anđécxen ngày xưa bụi dày như năm tháng
Ta thổi bụi khỏi quắt quay dĩ vãng
Nghe trái tim sôcôla vỡ tách một tiếng thầm
Thời gian mờ trên nét chữ lặng câm
Mà sống dậy cả một trời thạch thảo
Đêm tuyết, hoạ mi và hải âu báo bão
Cổ tích xưa như sóng nhạc giữa đời
Hình như là... nước mắt đã từng rơi
Hoa hồng nở trong sương mù thung lũng
Gốc liễu xưa... những que diêm chết cóng
Mảnh lá thiên thần vĩnh viễn ép trong tim
Hình như ta... nỗi tan hợp nổi chìm
Nỗi biển đời rộng dài... ôi biết thế
Giọt nước mắt hôm nay không phải cho Giécđa nhỏ bé
Và không thể cho nàng tiên cá một linh hồn
Hình như vầng trăng vẫn thầm lặng khuyết tròn
Có thể nói gì thêm?
Trách mình đa mang hay mình vô tâm quá?
Anđécxen và tuổi thơ. Rất quen mà rất lạ
Truyện cổ tích nào cũng chỉ một mà thôi
Ta chợt hiểu vẫn nguyên vẹn trái tim người
Khi chú lính chì chảy tan trong lửa bỏng
Ta chợt hiểu đoá hoa hồng trong trắng
Bén mầm lên từ đẫm máu giàn thiêu
Vì trong ta còn có một tình yêu
Dẫu tuổi thơ không bao giờ trở lại
Để cổ tích - cuộc đời mãi đơm hoa kết trái
Để hạnh phúc nảy mầm từ đất ấm sinh sôi... (st)
Bất ngờ ta bỗng gặp lại mình
Quyển Anđécxen ngày xưa bụi dày như năm tháng
Ta thổi bụi khỏi quắt quay dĩ vãng
Nghe trái tim sôcôla vỡ tách một tiếng thầm
Thời gian mờ trên nét chữ lặng câm
Mà sống dậy cả một trời thạch thảo
Đêm tuyết, hoạ mi và hải âu báo bão
Cổ tích xưa như sóng nhạc giữa đời
Hình như là... nước mắt đã từng rơi
Hoa hồng nở trong sương mù thung lũng
Gốc liễu xưa... những que diêm chết cóng
Mảnh lá thiên thần vĩnh viễn ép trong tim
Hình như ta... nỗi tan hợp nổi chìm
Nỗi biển đời rộng dài... ôi biết thế
Giọt nước mắt hôm nay không phải cho Giécđa nhỏ bé
Và không thể cho nàng tiên cá một linh hồn
Hình như vầng trăng vẫn thầm lặng khuyết tròn
Có thể nói gì thêm?
Trách mình đa mang hay mình vô tâm quá?
Anđécxen và tuổi thơ. Rất quen mà rất lạ
Truyện cổ tích nào cũng chỉ một mà thôi
Ta chợt hiểu vẫn nguyên vẹn trái tim người
Khi chú lính chì chảy tan trong lửa bỏng
Ta chợt hiểu đoá hoa hồng trong trắng
Bén mầm lên từ đẫm máu giàn thiêu
Vì trong ta còn có một tình yêu
Dẫu tuổi thơ không bao giờ trở lại
Để cổ tích - cuộc đời mãi đơm hoa kết trái
Để hạnh phúc nảy mầm từ đất ấm sinh sôi... (st)
January 23, 2009
Tết
Tự dưng thấy mắt cay cay, chắc tại hôm qua ngủ ít.
Sắp tết rồi đấy. Mẹ đi làm nốt ngày hôm nay sẽ nghỉ. Nhớ cái cảnh 30 cả nhà quay quần bên nhau chờ đón tết, ông bà, cô cậu, bố mẹ sẽ mừng tuổi lũ trẻ con lit' nhít là mình và mấy đứa em. Mấy năm nay chả được mừng tuổi, tiền mừng tuổi của mình được bố mẹ mừng lại mấy đứa nhóc con vì mang tiếng là chị đã lớn (mà cũng lớn thật cũng chả còn bé bỏng gì nữa, Cái Trang hôm nay chat chit nó kêu là trẻ gì nữa mày, năm nay lên 24 bước sang tuổi 25 rồi, chả trốn tránh được sự thật đâu.).
Mẹ năm nào cũng đi làm đến tận ngày 29, 30 lại về bà ăn cơm tất niên từ trưa, nên chiều 30 mẹ lại tất bật với con gà và nồi măng. Cái nồi măng vội đêm 30 của mẹ làm mình nhớ mãi trong 6 năm xa nhà, chả thế mà năm nào mình cũng lại tất bật với nồi măng đón tết. Năm ngoái có đứa nó nói nịnh rằng là tết mà ko có nồi măng của Chị Thu Anh thì ko phải là tết. Vậy đấy, cái tết xa nhà nó đạm bạc thế đấy.
Nhớ cái cảnh đêm 30 hồi bố còn đi vắng, 2 mẹ con hay để xe ở nhà cậu đi vòng quanh bở hồ mấy vòng đón tết, xem pháo hoa. Từ ngày bố về, nhà toàn xem bắn pháo hoa trên tầng ba, bố bảo vì ra đường đông, chen chúc, chắc gì đã xem được, lí do chính mình nghĩ là vì bố lười và sợ rét. . Bố thì đêm 30 nào cũng gà gật từ 9h đên 12h kém 15, đúng 12h lên thắp hương, cầu phúc cho cả nhà- bố là người vẫn chu đáo trong chuyện đấy - Rồi bố sẽ cùng mẹ và mình xem pháo hoa rồi xuống nhà mở của xông đất cho cả nhà. Chả thế mà mình rất ít khi đi fireworks o bên này bởi Nhìn th ấy pháo hoa sẽ làm mình nhớ nhà đến tha thiết.
Mình nhớ cảnh mùng 1 tết Hà nội chỉ là Hà nội vào sa'ng mùng 1 tết, khi cái thanh vắng, tĩnh lặng đến mê người, cảm giác sống chậm, thật chậm trong cái buổi sang' hôm đấy, không còi xe, ko ồn ào, vội vã. Hồi chưa cấm pháo, mình rất thích nhìn những cơn gió thổi bay xác phảo đỏ rực một góc đường, mình còn nhớ cả mùi khói pháo, như một sự quyễn rũ đến lạ kì.
Mẹ hay dặn mùng một nhớ khai bút cho cả năm chăm học. Mình toàn gẩy gẩy được ba chữ là xuống nhà hóng chờ mừng tuổi. Hẳn nào mà năm nào kết thúc cũng luời.
Bạn mình toàn tránh nói chuyện với mình về tết, vì có một lần lỡ mồm mình kêu mình cố tình quên đi ngày tết, có lẽ thế thật, toàn cố tình quên, cố tình quen, có nhiều thứ muốn quên và muốn quen lắm mà nó cứ mãi đeo đuồi. Mình hay tránh nhẩm tính là bao nhiêu cái tết xa nhà, bao nhiêu năm xa nhà, bởi càng đếm cái nỗi nhớ quay quắt nó càng dồn về day dứt. Thế nên mọi thứ có thể quên và quen với một lịch làm việc kín và dầy đặc.
Mẹ khoe nhà năm nay có cây địa lan, ăn uống đơn giản, có mấy quả bưởi được cho, và đĩa thịt đông cũng được cho, mình chả khoái ăn thịt đông nên chẳng sao, tức nhất là có bộ đồ nướng mới, mình chưa được ăn thử, vậy mà mẹ cứ khoe là ngon lắm. Mình thì tâm hồn ăn uồng.
Thôi...Mai sẽ là một thứ 6 bận rộn và một cuối tuần vui vẻ. Thứ 7 sẽ goi. điện về bà vào buổi tối, vì sẽ là buổi trưa 30 ở viêt.nam. Gọi điện về chúc tết cả nhà, thôi thì cả nhà qua^y qua^n` thiếu mỗi mình thì được thay thế bằng cái điện thoại, (minh = điện thoại) thế là kết thúc cái tê’t thứ n ở xa nhà.
ôi nhớ hà nội đến quay quắt
Subscribe to:
Posts (Atom)